Chương 1: Không thể nào là Ryuki.
Một thiếu niên đang nằm ngủ ngon giấc trên chiếc giường của mình, bỗng nhiên từ trong giấc mơ của cậu lại phát ra một vài âm thanh, thế nhưng ngày hôm nay đã quá mệt mỏi đối với cậu, thế nên cậu bỏ qua nó rồi cố tập ngủ.
【Đã tìm thấy túc chủ thích hợp】
【Thiết lập kết nối với túc chủ được chọn】
【Thiết nối được thiết lập】
【Cài đặt hệ thống】
【Hệ thống đã được cài đặt】
【Phân tích thế giới】
【Thế giới được coi là không phù hợp để phát triển】
【Tìm kiếm một thế giới phù hợp cho túc chủ】
【Thế giới mới đã được tìm thấy】
【Bắt đầu dịch chuyển túc chủ】
【Dịch chuyển hoàn tất】
...
...
...
Ting! Ting! Ting!
"Hừ..."
Ting! Ting! Ting!
Một thanh niên với mái tóc đen ngắn từ từ mở mắt ra trước tiếng chuông báo động của cậu ta, nhưng cậu ta chỉ cố gắng mở mắt phải, vì mắt trái của cậu ta đã bịt kín vì một v·ết t·hương mà cậu ta vừa nhận được ngày hôm qua và vẫn đang nhói lên vì đau đớn.
"C·hết tiệt... Tên khốn kiếp đó thật sự không biết kiềm chế lại lần này..." Ryuki thốt lên bằng một giọng đầy bất mãn khi cậu mở mắt ra nhìn lấy đồng hồ.
“7h... 15?" Ryuki nhìn chằm chằm vào đồng hồ với vẻ mặt choáng váng.: "C·hết mẹ! Mình muộn học mất rồi!"
Nhận ra rằng tình hình học tập của mình đang gặp nguy hiểm, Ryuki nhảy ra khỏi giường và vội vã mặc đồng phục học viên đen trắng trước khi rời khỏi phòng trong vòng chưa đầy 3 phút, thậm chí không bận tâm đến việc thực hiện các thói quen buổi sáng của mình.
Các hành lang thường bận rộn và hoàn toàn trống rỗng khi Ryuki chạy qua nó, cố gắng chỉnh chu lại ngoại hình của mình bằng khả năng tốt nhất của mình cùng một lúc.
Mặc dù cậu ấy không nhận thấy điều đó vì cậu đang quá tập trung vào việc đến lớp kịp thời gian, nhưng có những người đang nhìn chằm chằm vào cậu ấy với vẻ mặt rất sốc.
"N-Này... Tôi nghĩ mình nhìn lầm hay học viên đó vừa rồi trông giống hệt Ryuki ?" Một trong những người này đã hỏi bạn của mình trong khi biểu lộ vẻ mặt không thể tin được.
"Cậu cũng nhìn thấy hắn à ?"
"Hả? Ta nghĩ rằng cậu ấy đ·ã c·hết ba tháng trước rồi!”
"Ừ, đó không thể là Ryuki, không thể nào. Đó chắc chắn là một người trông giống cậu ấy!" Bạn của cậu ta gật đầu đồng ý lia lịa.
Hầu như tất cả những người nhìn thấy Ryuki đều đi đến cùng một kết luận...rằng cậu ta không phải là Ryuki.
Khi Ryuki đến khoa chính của trường đại học, cậu ta ngay lập tức lao lên cầu thang dài.
Cậu ta liếc nhìn đồng hồ của mình khi cậu ta lên đến đỉnh.
"Ba phút... Mình có thể làm được!” Một nụ cười tự tin xuất hiện trên khuôn mặt cậu khi cậu nhận ra rằng không phải tất cả hy vọng đã mất.
Tuy nhiên, ngay khi đến lối vào, Ryuki dừng lại khi ai đó bất ngờ nắm lấy cổ áo cậu từ phía sau, suýt làm cậu nghẹt thở đến c·hết.
Sau khi ho khan một lúc, cậu ta quay lại với vẻ mặt tức giận và quát lên! "Làm cái quái gì thế hả ? Ngươi là muốn g·iết ta sao ?!"
"Hửm ?" Ryuki lập tức sửng sờ khi nhìn người đã kéo mình.
Khi Ryuki nhìn thấy khuôn mặt của người vừa nắm lấy cổ áo mình, cậu ta ngay lập tức bình tĩnh lại, nhưng cậu ta vẫn bối rối không hiểu tại sao mình lại bị chặn lại theo cách như vậy.
Người đứng ngay sau lưng cậu ta là một người phụ nữ cao lớn xinh đẹp với mái tóc đen dài mượt mà và đôi mắt tím trong trẻo, cơ thể mảnh khảnh của cô ấy ăn mặc giống như một y tá xinh đẹp với chiếc áo khoác phòng thí nghiệm màu trắng.
"Cô Camille ? Xin lỗi, nhưng em sẽ đến trễ kỳ thi của mình mất rồi, nếu cô có chuyện muốn nói với em thì sau này em sẽ gặp cô ở bệnh xá."
Ryuki phớt lờ vẻ mặt không thể tin được của cô y tá và quay người lại.
Tuy nhiên, cậu ta vẫn không thể đi đâu cả, vì cô Camille vẫn nắm lấy phía sau cổ áo của cậu mặc dù Ryuki đã cố gắng thoát ra.
"Tại sao lại làm điều này với em cô Camille ? Em đã vô tình chọc giận cô bằng cách nào đó sao ? Em không nhớ mình đã làm như vậy, nhưng nếu em đã làm như vậy thì cho em xin lỗi! Em thậm chí sẽ dọn dẹp bệnh xá trong một tuần! Làm ơn, hãy để em đi ngay bây giờ! Em thực sự không thể đến muộn trong kỳ thi này!” Ryuki cầu xin cô bằng một giọng đầy tuyệt vọng.
Sau một lúc im lặng, cô Camille cuối cùng cũng thấp giọng nói: "Em... em có thực sự là Ryuki...?"
"Tất nhiên, em là Ryuki! Nếu không thì là ai khác nữa ? Em biết mắt mình bây giờ hơi bị sưng, nhưng em thề rằng em chính là Ryuki!” Ryuki gấp gáp nói lên, và cậu bắt đầu lo lắng liệu mình có bị đ·ánh đ·ập tồi tệ đến mức khuôn mặt của cậu trở nên biến dạng và không thể nhận ra hay không.
Sau một khoảnh khắc im lặng khác, cô Camille nói với giọng nghiệt ngã: "Hãy mau theo cô!"
Và không đợi câu trả lời của Ryuki, cô Camille bắt đầu kéo cậu ta đi.
"Đ-Đợi! Cô đang đưa em đi đâu?! Đây không phải là đường đến lớp học của em! Còn kỳ thi của em thì sao?!" Ryuki tiếp tục cố gắng thoát khỏi cô Camille, nhưng cái nắm tay của cô vẫn còn trên cổ áo của cậu, gần như thể chúng được dán dính lại với nhau vậy.
"Hôm nay không có kỳ thi nào cả." Cô ấy trả lời.
"Hả? Làm thế nào là điều đó có thể ? Em sẽ không bao giờ phạm sai lầm như vậy, đừng nói với em rằng em đã thực sự đã ngủ qua cả cái ngày diễn ra kỳ thi đấy ?!"
Tuy nhiên, cô Camille đã không trả lời cậu ta, cô ấy tiếp tục kéo cậu ta cho đến khi họ đến bệnh xá.
Sau khi khóa cửa lại, cô ấy nói: "Đứng yên đó."Và không giải thích thêm, cô bắt đầu lột đồ cậu ta.
"Cô Camille?!" Ryuki bối rối trước tình huống kỳ lạ này.
Sau khi lột đồ lót của cậu ta, cô Camille sẽ dành vài phút tiếp theo để lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cơ thể cậu ta, thậm chí đi vòng quanh cậu ta.
Điều đó vô cùng khó xử đối với Ryuki, nhưng cậu ấy tin tưởng cô Camille, vì vậy cậu ấy kiên nhẫn đợi cho đến khi cô ấy kết thúc.
"Em có cấu trúc cơ thể giống như Ryuki, em trông giống Ryuki, và em thậm chí còn nói chuyện nghe giống Ryuki..." Cô Camille tự lẩm bẩm với vẻ mặt bối rối.
"Bởi vì em là Ryuki!" Cậu ta nhíu mày bối rối nói.
"Không, em không phải là Ryuki, không thể nào được." Cô Camille lắc đầu.
"Cô đang nói cái gì vậy ?" Ryuki càng lúc càng khó hiểu.
"Em có thể có cấu trúc cơ thể giống như Ryuki, nhưng cơ thể của em là bình thường. Ryuki mà cô biết có một thân thể tinh tế và mạnh mẽ hơn nhiều, em có thể trông giống cậu ấy, nhưng em không tạo ra cảm giác giống như cậu ta, em có thể nói nghe giống cậu ta, nhưng em không có cách nói như cậu ta chút nào.” Cô Camille đáp.
"Cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng... Ryuki đ·ã c·hết, cậu ta đ·ã c·hết từ 3 tháng trước.
Đôi mắt của Ryuki mở to vì ngạc nhiên sau khi nghe câu nói cuối cùng của cô Camille, nhưng sau một lúc im lặng, cậu bắt đầu cười.
"A, em hiểu rồi, đâycó phải là một trò đùa. Thật là một bất ngờ, cô Camille, em chưa bao giờ nghĩ rằng cô là kiểu người thích đùa giỡn ".
Tuy nhiên, khuôn mặt của cô Camille vẫn hoàn toàn nghiêm túc.
Thấy vậy, Ryuki ngừng cười và nói: "Nghiêm túc mà nói, cô Camille, hôm nay cô bị làm sao vậy? Trước khi đi làm cô có uống rượu không đấy ?"
"Cậu là ai? Không, rốt cuộc cậu là gì? Tại sao cậu trông và nghe giống hệt như Ryuki ?” Cô Camille nheo mắt lại nhìn cậu, phát ra hào quang hơi nguy hiểm.
Ryuki lo lắng nuốt nước bọt, nhưng cậu không có phản ứng, vì cậu không biết phải nói gì.
"Nói cho tôi biết về bản thân cậu." Cô Camille đột nhiên nói.
"Hả ?" Ryuki hỏi lại.