Vừa nãy, Trường Thiên định lên tiếng từ chối, nhưng lại bị Ngạn Mạch cắt đứt. Không khỏi phân trần mà cầm tay Trường Thiên, nói phải cho Trường Thiên nhỏ máu nhận chủ với Hộ Thân Ngọc.
Còn chưa kịp ngăn cản, Trường Thiên đã phải trơ mắt ra nhìn Ngạn Mạch vận dụng nguyên lực cắt một vết thương trên ngón tay của hắn.
Động tác của Ngạn Mạch quá nhanh, Trường Thiên không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể bất lực nhìn máu rơi một cách vô ích. Bởi vì Hộ Thân Ngọc không cần nhỏ máu nhận chủ a uy. Ngươi thân là Tông Sư võ giả, không lí nào lại không rõ chuyện này. Có phải ngươi thèm khát máu của ta hay không hả?
Nhìn máu chảy một cách vô ích. Thoáng chốc tâm xót ruột đau. Trường Thiên cảm nhận được sâu sắc cái gì kêu bất lực và khó hiểu tột cùng. Bất lực vì không thể phản kháng, khó hiểu vì không rõ lí do Ngạn Mạch làm như vậy.
Liếc nhìn bàn tay Ngạn Mạch dính đầy máu của Trường Thiên. Mục Huyền sắc mặt khẽ biến khi nghĩ đến vài chuyện gì đó, đáy lòng liên tục lộp bộp, sống lưng phát lạnh. Ánh mắt càng cảnh giác nhìn Ngạn Mạch và Phó Cơ Du. Căng thẳng da đầu chất vấn.
"Đại nhân thân là Tông Sư võ giả, cần gì phải làm khó mấy tiểu nhân vật như bọn ta như thế. Đại nhân nếu có gì không hài lòng thì cứ việc nói, đâu cần làm được đến bước này."
Phó Cơ Du nhìn vẻ mặt Mục Huyền, nháy mắt phản ứng được ý của gã là gì. Tức khắc trợn mắt nhìn Ngạn Mạch một cái đầy ý khiển trách. Thật là được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều. Chỉ kêu lấy chút máu để kiểm tra vậy mà lại làm ra cái gì thế này. Để người ta hiểu lầm bản thân dùng vu thuật thì tốt lắm sao.
Ngạn Mạch cũng không phải kẻ ngu, nhanh chóng nhận ra đã bị Mục Huyền hiểu lầm. Nhưng cũng không hoảng loạn, trấn tĩnh tiếp nhận ánh mắt đầy ý khiển trách của bạn thân, một bên vận dụng nguyên lực bọc vài giọt máu cất vào ống tay áo, một mặt nhìn ba người Trường Thiên nói.
"Hiểu lầm. Bản quan cũng không có ý xấu. Chỉ là lâu lắm không sử dụng Hộ Thân Ngọc nên có phần quên mất cách sử dụng. Ba người không nên hiểu lầm, bản quan xưa nay làm người chính trực, tuyệt đối sẽ không sử dụng thủ đoạn bỉ ổi."
— QUẢNG CÁO —
Mục Huyền ban đầu nhìn máu của Trường Thiên trên tay Ngạn Mạch. Đích xác nghĩ đến mấy thủ đoạn lấy máu làm vật dẫn, sử dụng vu thuật để hại người. Nhưng nghe Ngạn Mạch giải thích, cũng cảm thấy có lí. Ngạn Mạch là thiên tài võ đạo, từ lúc nổi danh đến giờ, mọi hành động đều là quan minh chính đại, tuy không phải quân tử chân chính, nhưng cũng không phải là kẻ tiểu nhân thích sử dụng thủ đoạn bỉ ổi. Lại nghĩ đến thân phận và địa vị của Ngạn Mạch, cũng thấy Ngạn Mạch không có lí do gì mưu hại Trường Thiên bởi vì không có lời. Cho nên cũng dần tin Ngạn Mạch không có ý xấu muốn hại Trường Thiên. Còn về cái lí do mà Ngạn Mạch nói, Mục Huyền cũng không dám tin, lí do củ chuối như vậy nếu mà gã tin thì gã cũng quá ngu ngốc. Mục Huyền tin chắc là Ngạn Mạch có mục đích khác, nhưng lại nhất thời nghĩ không ra, chỉ biết là mục đích này không gây nguy hiểm đến Trường Thiên. Thế cũng đủ rồi.
Trường Thiên suy nghĩ cùng Mục Huyền không sai biệt lắm, cũng không có ý truy cứu thâm sâu. Người ta là Tông Sư võ giả, hắn tuy cũng có Tông Sư võ giả nhưng tình huống hiện tại lại không thích hợp để lộ và trở mặt. Trở mặt và dở giọng chất vấn rồi truy tra mục đích đến cùng sẽ chỉ khiến quan hệ hai bên xấu đi. Vả lại rất rõ ràng là Ngạn Mạch không có ý hại hắn, hắn cũng không thể làm căng. Tuy có mất thể diện chút xíu, nhưng nếu vì chút thể diện mà làm lớn mọi chuyện thì đối với hắn cũng không được ích lợi gì. Hắn còn cần Ngạn Mạch hỗ trợ tìm ra Tần Khánh để làm nhiệm vụ, không thể vì chút chuyện mà làm hỏng việc lớn được.
Đông Phương Bất Bại thì không có suy nghĩ gì nhiều. Chỉ xem thái độ của Trường Thiên. Mặc kệ Trường Thiên có quyết định ra sao, y đều sẽ vô điều kiện mà làm theo.
Thấy ba người Trường Thiên đều thả lỏng đề phòng. Ngạn Mạch cũng biết bản thân làm không quá thoã đáng. Liền nói.
"Lần này là do bản quan làm việc không suy xét chu đáo. Về sau nếu có cần, ba người có thể đến tìm bản quan nhờ giúp đỡ. Chỉ cần giúp được, bản quan cũng không ngại hỗ trợ một phen."
Lời hứa của một Tông Sư võ giả thật sự rất có trọng lượng. Trường Thiên không nói hai lời chấp nhận sự bồi thường này.
"Đều là việc nhỏ. Ngày sau như có sở cầu, tại hạ tuyệt không khách khí. Chỉ hi vọng đến lúc đó đại nhân sẽ không chê tại hạ nhiều việc."
Ngạn Mạch tán thưởng nhìn Trường Thiên. Cảm thấy người này cũng rất được. Thật ra không phải do hắn lỗ mãng, thân là một Tông Sư võ giả, hắn cũng không thể không có đầu óc đến nổi làm ra chuyện như vậy mà không có mục đích. Thu thập máu của Trường Thiên là mục đích đầu tiên, mục đích thứ hai chính là thăm dò tính cách. Ngoài ý muốn phát hiện Trường Thiên còn rất giỏi ẩn nhẫn. Nếu là thanh niên bình thường thì chỉ cần gặp qua chuyện vừa rồi, ích nhiều đều sẽ tỏ ra hoảng sợ và mở giọng chất vấn hắn liền. Nhưng Trường Thiên trước sau đều bình tĩnh, tâm tính này cũng đủ cứng cỏi. Không tồi.
— QUẢNG CÁO —
Cho dù Trường Thiên không phải là tam hoàng tử, Ngạn Mạch cũng không ngại nâng đỡ một phen. Càng nghĩ càng hài lòng, khoé miệng khẽ nhếch nở nụ cười vui vẻ rồi nói: "Không phiền, không phiền."
Nhận thấy thái độ của Ngạn Mạch với bản thân có thay đổi, trở nên thân cận hơn rất nhiều. Trường Thiên thầm may mắn. Quả nhiên, không làm căng là lựa chọn chính xác. Khiến Ngạn Mạch có hảo cảm với bản thân, còn đạt được lời hứa, ngày sau cũng sẽ thuận tiện rất nhiều.
Mục Huyền thấy thái độ của Ngạn Mạch thay đổi, đáy lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Gã thật sợ hai người này bỗng trở mặt, may mắn không xảy ra chuyện gì.
Phó Cơ Du ngay từ đầu không rõ dụng ý của bạn thân, nhưng nhìn thái độ của Ngạn Mạch cũng ít nhiều gì đều đoán ra hết. Giống như Ngạn Mạch, cảm thấy tâm tính của Trường Thiên không tồi. Không phải kiểu cứ gặp chuyện là tỏ ra căng thẳng và hoảng sợ. Trái lại còn rất bình tĩnh. Tâm tính này không phải ai cũng có được.
Lại hàn huyên khách sáo vài câu, Ngạn Mạch liền cho ba người Trường Thiên rời đi.
Đợi ba người Trường Thiên đi xa, đóng cửa phòng lại, Ngạn Mạch và Phó Cơ Du lại hai mặt nhìn nhau. Thần sắc trở nên nghiêm túc nhìn nhau ba giây, Ngạn Mạch chỉa tay ra, một giọt máu lớn bị nguyên lực bao bọc nổi lơ lửng giữa lòng bàn tay hắn.
Phó Cơ Du thấy vậy ngay lập tức lấy ra một hộp gỗ, mở hộp gỗ ra thì thấy một khối ngọc thạch hình tròn màu trắng, có thể thấy rõ một giọt máu màu vàng bên trong ngọc thạch, ẩn ẩn còn nhận thấy rõ được một tia uy áp. Đây chính là Nghiệm Huyết Thạch, chuyên dùng để kiểm nghiệm quan hệ huyết thống. Không do dự, nhanh chóng tiếp nhận giọt máu từ tay Ngạn Mạch nhỏ vào Nghiệm Huyết Thạch, giọt máu vừa tiếp xúc với Nghiệm Huyết Thạch liền xảy ra phản ứng, cả khối ngọc thạch đều phát sáng lên ánh sáng màu đỏ. Cùng lúc đó, giọt máu cũng bị Nghiệm Huyết Thạch hấp thu tinh túy vào trong dung nhập với giọt máu màu vàng, phần còn lại thì cứ thế trượt xuống thấm hết vào tấm vải lót ở phía dưới.
Thấy toàn bộ quá trình, Ngạn Mạch và Phó Cơ Du đều có thể xác định được rồi. Cả hai nhìn nhau cười, cùng thở phào nhẹ nhõm. Nhiệm vụ xem như đã hoàn thành. Đồng thời cả hai đều có cùng suy nghĩ:
Là thật thì tốt rồi. Tốt rồi.
— QUẢNG CÁO —
Nghiệm Huyết Thạch dùng để kiểm nghiệm quan hệ huyết thống. Mà đối tượng kiểm nghiệm là Mai Thiên Đế và Trường Thiên. Nếu có quan hệ huyết thống, Nghiệm Huyết Thạch sẽ hấp thu tinh túy giọt máu nhập vào chung với giọt máu chủ đã có rồi trả lại kết quả. Nếu là quan hệ huyết thống trực hệ như cha con hoặc mẹ con thì sẽ ra màu đỏ, nếu là anh chị em thì sẽ ra màu vàng, nếu là thân thích cô dì chú bác thì sẽ ra màu vàng. Trường hợp không có quan hệ huyết thống thì giọt máu sẽ trượt thẳng xuống dưới mà không bị hấp thu tinh túy.
Hiện tại Nghiệm Huyết Thạch ra màu đỏ, cũng tức là nói Trường Thiên chính là nhi tử của Mai Thiên Đế. Cho dù không phải là tam hoàng tử thì cũng là hoàng tử khác, chỉ khác thứ tự. Việc đã được xác nhận, Ngạn Mạch cũng không chậm trễ nữa mà ngay lập tức viết tấu chương.
Cùng ngày, một bản tấu chương từ Định Võ Môn Tam Huyền Đạo được đưa đến Kinh Thành trình lên trên bàn Mai Thiên Đế. Cũng trong thời gian này, lục tục từ các nơi khác cũng có các bản tấu chương tương tự được trình lên trước mặt Mai Thiên Đế.
Phía bên Trường Thiên, lúc trở về khách điếm, xem thời gian cũng gần đến giờ tỵ. Buổi sáng bận rộn đến Định Võ Môn cũng không ăn gì nhiều, chỉ qua loa ăn vài ngụm rồi đi. Lúc này trở về mới thấy hơi đói bụng. Trường Thiên bèn sai Mục Huyền đi tìm tiểu nhị gọi món. Khách điếm này có dịch vụ ăn uống tại chỗ, một ngày ba bữa đều có thể tự chọn, thực đơn nếu quá sang thì cần chi thêm tiền ăn.
Võ giả tuy là tu luyện giả, nhưng vẫn là người còn cần ăn ngũ cốc hoa màu để bổ sung năng lượng. So với phàm nhân, sức ăn của võ giả có thể nói là kinh khủng, một người ăn hết 3 kg thịt trong một bữa ăn là chuyện thường. Thức ăn bình thường khó có thể thoã mãn được nhu cầu năng lượng của võ giả, do vậy võ giả thường hay thực dụng các loại thức ăn có chứa nguyên khí như thịt yêu thú và linh thảo. Đây cũng là điểm khác biệt giữa bữa ăn của võ giả và phàm nhân.
Trong phòng lúc này chỉ còn Trường Thiên, Đông Phương Bất Bại cũng bị hắn kêu đi ra ngoài hóng gió. Nhìn ngón tay bị buộc một cục, Trường Thiên cảm thấy không thuận mắt lắm. Liền tháo ra, dù sao cũng không phải là vết thương gì sâu, cộng thêm khả năng lành thương nhanh của võ giả mà vết thương đã sớm kết vẩy không còn chảy máu, chỉ cần vài ngày thì sẽ không thấy dấu vết gì nữa. Trường Thiên nhìn cũng yên tâm. Dù sao sớm muộn cũng sẽ trả cơ thể này về cho nguyên chủ, tốt nhất là không nên để lại sẹo.