Đám người tưởng mình nghe nhầm, một tên đứng lên đẩy hắn một cái, ánh mắt hung hăng.
“Thằng nhóc, mày nói nhảm cái gì cơ? Đại ca đang hỏi mày lí nhí cái gì. Nói to lên xem nào”
Trong trại giam nếu không được quản lý nghiêm khắc cũng ít khi có cải tạo lao động thể lực nặng, đa phần thời gian những người này đều là lên lớp học, có thể nói là một ngày vô cùng buồn tẻ.
Cho nên, trong tình hình đó, mỗi phạm nhân mới vào đều khiến cho họ hết sức vui mừng. Bởi vì chuyện ma cũ bắt nạt ma mới luôn là ‘truyền thống’ của trại giam, chỉ cần phạm nhân không chết hoặc bị tàn phế thì quản giáo cũng rất ít khi hỏi tới.
“Tao giết người nên vào đây” Diệp Hoa nhíu mày, gương mặt có chút ghét bỏ lấy tay phẩy phẩy góc áo bị người kia chạm vào.
Nghe thấy vậy, tên đẩy Diệp Hoa liền lui lại vài bước, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, hắn lắp bắp nói: “Nhìn bộ dáng của mày đi…đánh nhau cái gì…chắc là cưỡng dâm con bé nào nên mới vào đây chứ gì”
Nghe hắn nói vậy sắc mặt của Diệp Hoa liền đen lại, người như hắn mà cũng cần phải làm ra việc này sao? Chỉ cần hắn thích, nữ nhân muốn lên giường với hắn còn thiếu sao.
Đám người nhìn thấy sắc mặt của Diệp Hoa không được tốt còn cho rằng hắn sợ hãi nên đám người không kiêng nể gì lập tức phá lên cười.
Người như thanh niên này bọn họ gặp cũng không phải là ít. Vào thời điểm đó, tội phạm có tổ chức cũng không nhiều, càng không nói đến những thanh niên như thế này.
Đa số thanh niên phạm tội đều là vì sự giáo dục của gia đình, đánh lộn hoặc ăn trộm rồi bị đưa vào đây.
Những thanh niên này ít hay nhiều đều bị ảnh hưởng một chút xã hội đen trong phim điện ảnh Hồng Kông, những đứa trẻ này không cho là mình không đúng, chỉ dù là vào trong trại giam, cả đám cũng giống như những con gà trống hiếu chiến, mỗi ngày sẽ xảy ra vài trận đánh nhau như vậy.
Dường như Hạo Phí là đại ca ở trong phòng giam, mặc dù là do mọi người trong phòng bầu ra nhưng trước khi bầu hắn cũng đã dùng sức kể lôi kéo phiếu của mọi người. Nắm đấm to chính là đạo lý mạnh mẽ nhất, ở nơi này thì càng không thay đổi.
Người đàn ông tên Hạo Phí nhìn hắn, nở nụ cười khinh thường: “Cho dù mày ở ngoài có là long thì vào đây tao cũng có bản lĩnh làm cho mày cuộn mình…hơn nữa người tao giết cũng không ít đâu”.
Đám người bên cạnh nghe vậy nét cười trên môi càng đậm, bọn hắn thi nhau nói: “Những người ở đây ai ai cũng tắm máu người mà lớn, người giết cũng không phải không có, đặc biệt đại ca bọn tao còn giết qua bốn mạng người đây”
Trải qua một hồi nói chuyện, Diệp Hoa biết người đang nói tên Giang Kiên, cùng với đám người phạm tội gây thương tích cho người khác nên phải vào đây. Tên này rất có khiếu nịnh nọt, cho nên đi theo Hạo Phí chưa từng nếm qua mùi vị đau khổ.
Hạo Phí tiến lên một bước, hắn cười nhạt nói: “Người mới vào đều phải cởi bỏ quần áo để bọn tao kiểm tra, xem trên người mày có vết mực nào không nếu có thì…” Hắn dừng lại cười sặc lên để lộ ra hàm răng vàng khè: “Đợi bọn tao tẩn mày một trận đi”
Hắn vừa dứt lời người tên Giang Kiên lập tức tiến lên muốn xé nát áo hắn liền bị Diệp Hoa bắt lại, hắn lạnh nhạt nói: “Không nên động vào phía sau lưng tao, tao chỉ sợ mày không chịu nổi”.
Đám người như nghe thấy một câu truyện cười liền lập tức phá lên cười, Hạo Phí dẫn đầu nói trước: “Con mẹ nó! Mày dọa trẻ con à? Còn có gì làm bọn tao sợ được sao?”
Bọn họ người cũng từng đã giết qua còn sợ hãi tấm lưng của một tên nhãi sao? Hắn nói vậy bọn họ càng muốn xé nát chiếc áo để xem bên trong giấu thứ gì.
Diệp Hoa nghe xong, biểu tình trên mặt cực kỳ phức tạp, gương mặt cương nghị thoáng hiện qua một tia do dự, cuối cùng hắn cười khổ, lắc lắc đầu: “Mày đã muốn xem, tao cho mày xem…chỉ là đừng có đi quá giới hạn của tao là được nếu không tao cũng đảm bảo tính mạng của mày đâu”
Nói xong, hắn xoay người đi.
Lúc này…Diệp Hoa chậm rãi cởi bỏ chiếc áo trên người, chiếc áo vừa thoát liền hiện rõ thân hình cường tráng của người thanh niên, không ai có thể ngờ một cơ thể dấu dưới lớp quần áo trông có vẻ gầy gò lại có thể cường tráng đến vậy, nếu bọn họ là nữ nhân nhìn thấy một màn trước mặt bên dưới chắc chắn đã sớm ẩm ướt.
Nhưng nhìn đến phía sau lưng Diệp Hoa, đám người không tự chủ ngừng hô hấp! Sắc mặt liền tái mét, cổ họng không thể cử động như thể bị ai đó bóp chặt.
Phía sau bờ lưng trắng trẻo mịn màng còn hơn nữ nhân lại có vài hoa văn xoay quanh cơ thể, song những điều này không đáng kể mà trọng điểm là, tại sau lưng người này lại có một mặt quỷ hết sức đáng sợ, chỉ là hoa văn nhưng lại như thể có thần thức.
Đám người cảm giác dường như có một con quỷ như cười như không đang nhìn chằm chằm mình vậy.
Đám người thật lâu sau mới phản ứng, lập tức sợ hãi hét lớn: “Mau! Mau mặc áo vào! Con mẹ nó mày mặc áo vào cho tao”
Bọn họ không có ai là không trải qua bao nhiêu chuyện đáng sợ, nhưng họ cũng có thể rằng tin chắc trên đời không còn một hình ảnh nào đáng sợ con quỷ sau lưng người thanh niên này, hoa văn sinh động đến đáng sợ như thể người này đang gánh một con quỷ trên lưng vậy!
Diệp Hoa quăng ánh mắt khó hiểu về đám người, chậm rãi mặc áo vào rồi mặc kệ đám người hắn tìm một nơi sạch sẽ rồi đặt mông xuống, sau đó cười mỉa nói: “Tao đã nói rồi, tao chỉ sợ chúng mày sợ hãi thôi”.
Nói xong hắn liền nhắm mắt dưỡng thần, cả đêm vận động đã khiến cơ thể của hắn có chút thấm mệt.
Hạo Phí nghe vậy, thẹn quá hóa giận, cơn tức dâng lên đỉnh điểm, cố gắng áp chế sợ hãi, hắn nhanh chóng tiến về phía Diệp Hoa túm lấy cổ áo của hắn, hét lên: “Con mẹ mày! Mày thích chết phải không, hôm nay để anh em tao dạy dỗ lại mày”
Diệp Hoa bị người nắm chặt cổ áo như vậy, sắc mặt không hề được tốt, khóe miệng liền nhếch lên hiện rõ vẻ châm chọc: “Được, để tao xem mày có bản lãnh đấy không”.
Cảm tạ vuduong13 đã đẩy kim phiếu ^^
Cảm tạ Phoenix-Dũng đã đẩy kim phiếu ^^