“Không sao, cô không có lỗi là do tôi hành động lỗ mãng rồi” Diệp Hoa lắc lắc đầu, không còn bộ dáng cà lơ lất phất.
Hắn nhặt túi sách lên cho cô, lấy tay phủi phủi.
Bộ dáng hết sức lạnh nhạt, không có chạm vào cô mà lạnh nhạt để lơ lửng không trung.
“Cầm lấy, của cô này”
Nhìn bộ dáng của anh cô cảm thấy trong lòng hề dễ chịu.
Thà anh nổi giận rồi mắng cô hay đánh cô còn hơn, chứ bộ dạng lúc này của anh làm tim cô không khỏi co thắt lại.
Tịnh Hương mở miệng muốn nói gì đó thì bị anh chặn lại.
“Về đi, trời tối rồi con gái như cô đi giờ này không an toàn đâu”
Nói xong không để ý tới cô, Diệp Hoa tùy tiện bắt một taxi rồi rời đi.
Tịnh Hương hướng mắt nhìn về chiếc xe, trong lòng tràn ngập ngũ vĩ đan xen, thật lâu sau cô mới nhấc chân rời khỏi nơi này.
…
Trung tâm thành phố, người đàn ông khóa xe, ra hiệu cho Hạo Vũ Kiệt đi vào.
Nơi này là một quán bar, tiếng nhạc sàn chát chúa phát ra từ bên trong nện thình thịch như muốn vỡ lồng ngực, từ ngoài cửa đã nghe thấy dội mồn một vào tai, sắc mặt Hạo Vũ Kiệt trắng bệch: “Tôi không có làm gì hết, mấy anh để tôi đi về được không?”
Người đàn ông tung hứng chìa khóa trên tay, hơi mất kiên nhẫn: “Nói nhảm với tao làm gì, tao bảo vào thì vào đi”
Hạo Vũ Kiệt không dám nói nữa, nối gót theo sau hắn đi vào.
Cong cong rẽ rẽ tới một gian phòng riêng.
Cửa không khóa, người đàn ông đẩy cửa ra, chậc một tiếng: “Anh Triệu, anh Kiệt, lão đại người đã đưa tới”.
Hắn đi tới sofa trước cửa, thấy Hạo Vũ Kiệt còn chưa vào hắn liền sút mạnh cho hắn một phát.
A!
Hạo Vũ Kiệt bất ngờ bị ăn đánh, lập tức đau đớn lăn ra sàn nhà.
“Đừng đánh nó”
Âm thanh trầm thấp vang lên, Hạo Vũ Kiệt sợ hãi ngẩng đầu tìm kiếm âm thanh phát ra.
Ba người đàn ông đang ngồi trên ghế, xung quanh đều có vài cô gái, càng đáng sợ hơn vậy mà sau lưng hắn lại có hơn hàng chục toàn thân màu đen, gương mặt ai nấy cũng đều dữ tợn nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.
Hắn quỳ ở đấy, sau câu nói cũng không ai để ý tới hắn.
Diệp Hoa giục Triệu Bảo Vân: “Mày nhanh lên được không? Ván này mày lại thua rồi”.
Triệu Bảo Vân cắn rắng quăng một đôi A trước mặt hắn: “Lão đại, anh có giỏi thì chặn đi”.
“Châm lửa” Diệp Hoa không vội trả lời, từ bao thuốc trên bàn lấy ra một điếu thuốc, đối với cô gái bên cạnh nói.
Cô gái xinh đẹp, ăn mặc hết sức hở hang lập tức cầm lên hộp quét đánh lửa cho anh.
Ngón tay thon dài cầm lá bài tây, trong làn khói lượn lờ như sương, đôi mắt anh ánh lên tia lãnh đạm, ném một đôi hai xuống bàn trà.
Mái tóc lòa xòa rơi trước trán che phủ chân mày, có lẽ do trong phòng ngột ngạt, áo sơ mi của anh để mở ba cúc, thảy hết toàn bộ lá bài trên tay xuống.
“Haiz, lại thua. Hôm nay sao mình đen thế này chứ?” Triệu Bảo Vân thở dài khó chịu rên lên một tiếng.
Anh Kiệt thấy vậy không khỏi cười ngoác mồm: “Hắc hắc, anh Triệu xem ra nhân phẩm của anh không được tốt rồi”
Triệu Bảo Vân khó chịu, hừ một tiếng: “Mày cứ đợi đấy, lão đại còn chưa xử lý mày đâu”
Anh Kiệt nghe vậy lập tực ngậm mồm im lặng.
Lúc này hắn giương mắt nhìn về người dưới đất
“Mày là Hạo Vũ Kiệt gì gì đấy hả?”
Lòng bàn tay Hạo Vũ Kiệt đổ đầy mồ hôi lạnh.
Đám người này vừa nhìn đã biết không dễ trêu trọc, đặc biệt người thanh niên ngồi ở giữa này, đến người đứng đầu các quán bar ở thành phố cũng phải xưng một tiếng lão đại.
Diệp Hoa vắt chéo đôi chân thon dài ngồi dựa vào ghế sofa, trong lòng còn có một cô gái ngồi trên đùi, cánh tay mềm mịn không ngừng bóc từng trái nho đút cho anh.
“Hạo Vũ Kiệt?”
Hạo Vũ Kiệt siết chắt nắm tay: “Đúng vậy, anh là ai?”
“Ranh con, để ý ngữ điệu của mày khi nói chuyện”
Người đàn ông tức giận đá cho hắn một cước.
Hạo Vũ Kiệt có chút không chịu nổi liền rên rỉ nằm im dưới đất.
Diệp Hoa cũng lười quan tâm, tiện tay đùa nghịch phi đao, giọng nói ẩn theo vài phần giận dữ, có lẽ vẫn còn tức giận về việc lúc nãy.
“Cô gái tên là Diệp Linh, mày biết sao?”
Hạo Vũ Kiệt cố nhịn cơn đau ra sức gật đầu: “Có, em có biết”
Anh ta hỏi về Diệp Linh làm gì?
Chẳng lẽ có hứng thú với cô ta sao?
Không ngờ cô gái này lại có thu hút đến vậy, đến người như trước mặt cũng cảm thấy có hứng thú với cô ta.
Nghĩ vậy, hắn liền nở cười lấy lòng: “Anh muốn cô ấy sao? Hà hà nếu là vậy thì việc này đơn giản thôi”.
Căn phòng loáng cái yên tĩnh, đám người trên môi không giỏi giữ nụ cười, quăng ánh mắt nhìn hắn như một thằng ngu.
Nhìn mọi người sắc mặt cổ quái, Hạo Vũ Kiệt cũng không ngu cảm thấy lời nói của mình chắc chắn có chỗ sai sót.
“Lão đại…”
Lời còn chưa hết hắn đã bị người đàn ông sút cho một cước chặn miệng
“Con mẹ mày! Lão đại cũng để thằng như mày gọi sao”
“Đừng đánh nó”
Diệp Hoa nhìn về phía Hạo Vũ Kiệt, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, ánh mắt trào phúng lạnh nhạt.
“Mày có biết Diệp Linh là gì đối với tao không?”
Có kinh nghiệm từ lần trước, Hạo Vũ Kiệt không dám nói linh tinh, im lặng lắc đầu lia lịa
Diệp Hoa cũng không vội nói, đưa điếu thuốc kẹp chặt giữa hai ngón đưa lên miệng hít một hơi, giọng nói hết sức lạnh nhạt.
“Tao tên Diệp Hoa, mày nói xem tao với Tiểu Linh có quan hệ gì!”
Câu nói vừa xuất ra, Hạo Vũ Kiệt trợn mắt há mồm không biết nói gì cho hơn.
Câu nói của anh giống như một bàn tay tát mạnh vào mặt khiến hắn tỉnh ngộ.
Xong rồi! Đứa nào nói gia cảnh nhà Diệp Linh bình thường, thậm chí còn khó khăn? Có giỏi thì ra đây đảm bảo lão tử không chém mày tên tao liền mang họ mày.
Nhưng rất nhanh hắn lấy lại bình tĩnh, hắn vậy mà quên mất sau lưng mình còn có một người cũng không hề đơn giản.
“Hừ anh là anh trai của Diệp Linh thì làm sao? Có giỏi thì động đến tôi, sau lưng của tôi còn có một người cũng không kém đâu”.
Anh Kiệt thở dài, lấy ra điện thoại, bấm vào tấm ảnh rồi đưa cho hắn xem, cất giọng nhàn nhạt
“Ý mày là thằng này sao?”