Sau khi ra khỏi phòng, Diệp Hoa loanh quanh đi lại không có mục đích trong đầu rối bời, cũng không biết đang nghĩ gì, sau khi đi vòng quanh một hồi cuối cùng dừng lại phía dưới lầu nơi tiếp khách.
Đừng tưởng rằng kiếp trước hắn làm lão đại của một bang hội lớn thì có rất nhiều nữ nhân, nhưng hơn ai hết đám người tiểu đệ thân cận của anh biết rất rõ, thật ra lão đại của bọn họ vẫn còn là một cái xử nam. Đúng vậy không hề nhầm lẫn, lão đại của họ người đứng đầu hai giới hắc bạch, nghe tên đã sợ mất mặt lại là một cái xử nam. Câu chuyện sẽ dừng lại nếu không có sự cố xảy ra tiếp đó nhưng người tính không bằng trời tính.
Vào một ngày đẹp trời, cũng như mọi hôm Diệp Hoa đến công ty xử lý công chuyện của mình. Vừa lúc anh đang họp quan trọng thì có một cô gái xông vào nhìn anh trịnh trọng tuyên bố
“Lão đại, tôi thích anh, ngay từ đầu tôi đã thích anh…”
Không để cô nói hết câu, Diệp Hoa tức giận trừng mắt về phía cô
“Lý Nhã! Cô biết mình đang nói gì không? Mau trở về, việc hôm nay tôi coi như chưa từng xảy ra”
Thấy anh tức giận cô sợ hãi không dám ho he, nhưng dường như cảm thấy không cam lòng cô lí nhí nói: “Lão đại tôi biết chỗ đó của anh có không thể được, nhưng anh yên tâm tôi không ngại đâu, dù anh có thế nào tôi vẫn thích anh”
Lời nói của cô như sấm nổ ngang tai, mọi người lập tức trở lên chết đứng, đám người đồng loạt chuyển mắt nhìn sang người đàn ông ngồi trên ghế.
Anh ngồi im đó khí chất cao ngạo lạnh lùng toát ra từ trong xương cốt, dù đã bước qua tuổi ba mươi nhưng thời gian không hề làm giảm đi vẻ đẹp của anh chỉ làm cho anh càng trở lên thành thục, nhìn anh bọn họ không khỏi cảm thán người này quả thực là chí mạng đối với phái nữ.
Nhưng lúc này người đàn ông sắc mặt kém đến cực điểm, mọi người trong phòng tay chân trở lên căng thẳng, ai nấy cũng đều khổ sở đè nén tiếng cười.
Câu nói của cô vẫn còn in sâu vào não bọn họ
Chỗ đó của anh không thể được…
Không thể được…
Câu nói đó như đập nát sự tự tôn của hắn, Diệp Hoa cố nhịn cơn tức giận trong lòng, sắc mặt lạnh đi, hàng chân mày như kết lại tảng băng lớn nhìn người con gái phía trước, hắn hận không thể một tay bóp chết cô nhưng cô là người thân cận của hắn rốt cuộc vẫn không làm được, cố nhịn lạnh lùng phun ra một câu
“Đem cô ấy ra ngoài”
“Lão đại! Dù chỗ đó của anh không dùng được tôi vẫn luôn thích anh, tôi nói thật lòng đó!!!”
“Cuộc họp kết thúc, mau giải tán!”
Diệp Hoa tức giận, đẩy ghế ra cất bước đi ra ngoài.
Thấy anh rời đi rốt cuộc có người trong phòng không nhịn được, bật cười thành tiếng
Có một người dẫn đầu thì chắc chắn có người thứ hai, cuối cùng cả căn phòng đều tràn ngập tiếng cười ha hả.
Nghe thấy âm thanh truyền lại, sắc mặt của hắn đen như đít nồi, sợ rằng không kiềm chế được quay đầu bóp chết những người trong phòng, vì vậy hắn càng nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Rất nhanh chóng câu chuyện ‘Diệp ma đầu’ không lên được đã truyền ra khắp mọi nơi, trở thành trò cười cho toàn bộ thế giới ngầm. Cũng vì vậy đã có một thời gian tên của hắn đổi thành ‘Diệp không cương cứng”.
Diệp Hoa lắc đầu quên đi chuyện xấu hổ, nhìn dòng người qua lại tấp nập, Diệp Hoa thở dài, liếc nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ đã là năm giờ chiều rồi.
Trong đầu bất chợt hiện lên hình bóng cô gái, hắn lắc đầu, đã không còn sớm nha đầu đó có lẽ đã trở về.
Hắn đứng dậy, đẩy ghế ra sau, cầm lên hai túi xách chuẩn bị rời khỏi đây.
Chưa đi được vài bước thì điện thoại của hắn vang lên, đặt hai túi xuống, lấy điện thoại từ trong túi ra nhìn lên dòng chữ trước màn hình hắn cẩn thận nhấn gọi rồi đặt lên tai
“Alo”
Đầu bên truyền lại một thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe: “Anh hai, anh ăn cơm trước đi, tối nay em có việc bận”
Diệp Hoa nhíu mày hỏi ngược: “Em phải học thêm sao?”
“Không phải, hôm nay trong lớp có một bạn sinh nhật bọn em cùng nhau đi ăn ở một nhà hàng mới mở gần đây…”
“Nên em không thể về sớm được” Chưa nói hết câu đã bị anh ngắt lời, sắc mặt cũng đen lại. Vất vả mua thức ăn làm món cô yêu thích thì cô nhóc này lại có việc bận.
Hơn nữa cô nhóc này còn chưa quên việc hôm qua sao, gan cô cũng thật mập đi.
“Không được…”
Biết ngay anh không đồng ý, cô lập tức dùng chiêu ăn vạ của mình: “Anh Hai~ cho em đi chơi được không, chỉ một lát thôi, em hứa sẽ về sớm mà”
“Anh hai đồng ý đi mà, chẳng lẽ anh không còn thương em sao”
Nghe vậy sắc mặt của hắn cũng dịu đi vài phần, dù cách một khoảng cách xa nhưng hắn vẫn biết bộ dáng của cô lúc này chắc chắn học theo học sinh lớp một đặt tay lên đầu xin phép.
“Được rồi, nhưng đúng chín giờ phải có mặt ở nhà, nếu không đừng trách anh nghe chưa!”
Nghe anh nói vậy, cô liền nở nụ cười chiến thắng, từ trước đến nay dù anh có giận cô cỡ nào chỉ cần cô ăn vạ vài câu anh liền phất cờ chịu thua.
Qủa thật cô chính là khắc tinh của anh.
Diệp Linh vâng vâng dạ dạ rồi nhanh chóng cúp máy.
“Này cậu gọi cho ai đấy?, chồng tương lai của mình hả” Tiểu Hy yên lặng đứng một bên rốt cuộc không nhịn được tò mò hỏi
“Hừ, ai là chồng của cậu” Diệp Linh tức tối đưa tay xoa mặt của cô
“Biết ngay là anh cậu mà”
Nghe hai người nói chuyện, mọi người xung quanh không nhịn được lên tiếng
“Là anh đẹp trai lúc sáng cậu kể với mọi người hả?”
Tiểu Hy lập tức gật đầu như đánh trống, cô liên miệng nói: “Đúng vậy, đúng vậy là anh của Diệp Linh”
Mấy cô gái xung quanh nghe vậy liền ồ lên một tiếng, nhao nhao bu lại Diệp Linh nhao nhao dồn dập hỏi
“Nghe Tiểu Hy nói anh cậu đẹp trai lắm phải không?”
“Cậu giới thiệu anh ấy cho mình được không”
“Diệp Linh tối nay cậu dẫn anh tới chơi với bọn mình được không”
Diệp Linh bị đám bạn vây quanh mình, một câu hai câu đều nói về anh trai, cô tức giận phùng má mở miệng nói
“Hừ! Anh trai là của mình các cậu đừng hòng mơ tưởng!”
Đám đông nghe vậy lập tức im bặt, sau đó cười lớn
Diệp Linh thấy đám hoa si này hết thuốc chữa, cô mặc kệ họ ngạo kiều tỏ vẻ không quan tâm. Muốn Diệp Hoa thối? Đám người này còn khuya mới đến lượt.