Diệp Hoa hướng mắt về phía một chiếc xe, nhìn thêm vài lần, liền dời mắt đi đến nơi khác.
Bất quá cũng chỉ có hơn 100 vạn, xe như vậy hắn hiển nhiên cũng không cần đến.
“Không tồi, những chiếc này ít nhất cũng phải 500 vạn.” Diệp Hoa dừng bước, nhìn đến một chiếc Porsche, sắc mặt hiện lên vẻ hứng thú.
Diệp Hoa đi dạo một vòng đã vô tình lọt vào ánh mắt của nữ nhân trong cửa hàng mà không hề hay biết.
Một người mẫu nữ ăn mặc gợi cảm, đối với cô gái bên cạnh mình mở miệng.
“Nhìn bên kia có vị suất ca kìa, bộ dáng như vậy chắc là công tử nhà giàu nào đến xem xe rồi.”
Cô gái nghe vậy, khẽ ngẩng đầu, khuôn mặt so với người bên cạnh còn đẹp hơn vài phần, nhìn đến người thanh niên ở cách đó không xa, trong lòng không khỏi nhảy lên.
Thật đẹp! Chỉ sợ so với minh tinh trên màn ảnh còn phải đẹp hơn không biết bao nhiêu lần. Hơn nữa nhìn khí chất của người này xem ra cũng là người có tiền.
Đôi mắt Nguyệt Dao sáng lên, vừa có sắc lại vừa có tiền người này quả nhiên là cực phẩm. Nếu câu dẫn được con rùa vàng này thì thật quá tốt, cô cũng không cần phải cả ngày ăn mặc hở hang đứng đây làm mẫu xe cho đám nam nhân kia coi như đồ bảo tàng mà thỏa thích nhìn.
Càng nghĩ ánh mắt càng phát ra lửa nóng.
Diệp Hoa đi dạo một vòng, thật lâu sau vẫn không nhìn đến chiếc xe ưng ý, vừa muốn quay đầu chợt nghe đến một tiếng kinh hô.
“Diệp tổng!”
Người đến là một vị trung niên, toàn thân mập mạp bộ dáng lúc chạy trông có chút khôi hài.
“Ông là…”
Tô Hàn đi đến trước mặt Diệp Hoa, cười nói: “Haha! Quý nhân như Diệp tổng khẳng định không nhận ra tôi, tôi là Tô Hàn ngài cứ gọi tôi một tiếng lão Tô là được.”
Nói xong Tô Hàn đưa tay, cùng Diệp Hoa nắm chặt.
“Lão Tô, nơi này do ông mở sao?”
“Đúng vậy, nơi này tuy rằng không phải tại Chiết Giang là cửa hàng xe lớn nhất, nhưng khẳng định nơi đây không hề thiếu một hãng xe nào, bởi vì ở đây gần với bến tàu, cách đó không xa có một nhà kho lớn, bên trong có đủ loại xe cộ, toàn bộ thành phố tiêu thụ xe cộ, phần lớn đều là từ nơi này chuyển đến, Diệp tổng cứ thoải mái lựa chọn một chiếc xe tùy ý coi như phần quà nhỏ tôi tặng cho ngài." Tô Hàn gật đầu một cái nói, trong ý tứ giấu không nổi một tia nịnh bợ.
Dù sao muốn làm ăn phát đạt tại Chiết Giang có ai là không phải nhờ đến người thanh niên trước mặt, đến ngay cả lão đại Mục Cốc cũng phải chịu qua thiệt thòi lớn mà vẫn không dám đả động đến người này, vì vậy phải biết tại nơi đây người thanh niên trước mặt thực lực có bao nhiêu đáng sợ, coi như là thổ hoàng đế cũng không sai.
Diệp Hoa cười nhạt, người ta đã có hảo ý như vậy nếu hắn từ chối thì cũng thật quá thất lễ dù sao hắn cũng đang cần đến một chiếc xe mới nếu không mỗi lần ra ngoài đều phải gọi Triệu Bảo Vân hay Anh Kiệt đưa đón thì cũng thật có chút bất tiện.
“Vậy đa tạ lão Tô, nếu có chuyện tùy thời cứ tìm đến tôi, chuyện tôi làm được nhất định sẽ giúp ông.”
Tô Hàn nghe vậy, miệng liền cười đến không khép được, chỉ cần một câu nói này cho dù có đưa ra bao nhiêu chiếc xe cũng đều đáng giá.
“Được, được vậy không quấy rầy nhã hứng của Diệp tổng nữa, ngài cứ tùy ý lựa chọn khi nào xong cứ trực tiếp báo cho nhân viên họ sẽ hoàn tất quá trình đăng ký cho ngài.”
Diệp Hoa gật đầu, đối với câu trả lời thập phần vừa lòng.
Nói xong, Tô Hàn cũng không ở lại, liền trực tiếp xoay người rời đi, trước khi đi còn không quên dặn nhân viên tuyệt đối không được làm phiền đến Diệp tổng, dù sao ông ta biết rất rõ tính cách của Diệp Hoa, người này tuyệt đối không thích có người quấy rầy nên tốt nhất mình vẫn đi trước một bước thì hơn.
Diệp Hoa nửa ngày sau, sau khi dạo quanh một vòng, vừa muốn đi đến đại sảnh thì đột nhiên từ xa một người chạy đến.
Nguyệt Dao nhìn đến người trước mặt, còn chưa kịp tránh né đã ngã vào người Diệp Hoa.
Một chiêu này mình dùng đã sớm thuần thục, đối với một người trẻ tuổi chẳng lẽ còn không thành công sao.
Nhưng không để Nguyệt Dao đắc ý được lâu, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Diệp Hoa lắc người, nhanh chóng lùi lại một bước. Cứ vậy Nguyệt Dao không có người chống đỡ, cô lập tức ngã quỵ xuống sàn nhà.
Đau đớn khiến cô kiều mị kêu lên một tiếng.
Ánh mắt tràn đầy u oán nhìn về phía Diệp Hoa.
Tên này có còn phải là nam nhân không? Chẳng lẽ thấy một cô gái té ngã cũng không thể đỡ được sao? Thật là tức chết mà, ai ngờ cực phẩm như vậy lại là một người không hiểu phong tình.
Diệp Hoa sắc mặt lạnh nhạt, liếc mắt rồi chậm rãi mở miệng: “Không sao chứ?”
Nguyệt Dao nghe vậy kém chút liền thổ huyết, mắt của anh có vấn đề sao?
Tuy trong lòng không nhịn được lửa giận nhưng ngoài mặt vẫn phải cố tỏ ra vẻ điềm đạm, đáng yêu. Nguyệt Dao ngồi bệt xuống đất, chiếc váy ngắn gợi cảm không thể che lấp đôi chân thon dài, cô hít hít cái mũi nhỏ giọng nói.
“Không sao, chân chỉ bị trật khớp một chút thôi.” Cô nói xong, còn đem chiếc giày cởi ra, một bàn chân tinh xảo xuất hiện trước mắt người nhìn, năm đầu ngón chân đều đặn trêu chọc người không nhịn được tới chạm thử một phen.
Diệp Hoa cười nhạt, sắc mặt không thay đổi, trực tiếp xoay người rời đi.
“Này, anh vậy mà đi thật sao!” Nguyệt Dao lần này thật phát hỏa rồi, chẳng lẽ cô bày ra bộ dáng điềm đạm như vậy tất cả đều cho chó gặm.
Nguyệt Dao nhịn không được, đè nén cơn đau từ bàn chân truyền đến, cố gắng đứng dậy cầm chặt lấy bàn tay Diệp Hoa.
Bị hành động lớn mật của cô gái, Diệp Hoa nhịn không được quay đầu, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
“Còn chuyện gì sao?”
Ngữ khí lạnh nhạt khiến Nguyệt Dao có chút chột dạ.
“Chân tôi đau không đi được, hơn nữa tôi vẫn còn trong giờ làm… anh có thể đỡ tôi đi đến bên kia được không?” Nguyệt Dao nói xong, sợ Diệp Hoa không đáp ứng cô vội vàng nói tiếp: “Tôi không muốn làm phiền anh đâu nhưng anh nhìn xem, chân tôi như vậy thật sự không thể đi lại được a…”