Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen (Hắc Lộ)

Chương 134: Tiệc Mời




Số tiền lớn như vậy một người tham lam như Hàn Phách chắc chắc sẽ không chịu nhả ra, nhưng dù sao Diệp Hoa cũng không phải người dễ trêu chọc. Vì vậy, chúng đành phải nhún nhường, ra mặt đón tiếp Diệp Hoa.

“Đi, tại sao không đi, sớm muộn cũng phải chạm mặt ông ta…với lại Hàn Phách là cái thá gì mà muốn chúng ta nể mặt” Diệp Hoa nhếch mép, gương mặt hoàn toàn lạnh lùng vô cảm. Hắn còn chưa có ý động đến địa bàn của ông ta, ông ta lại tự đem đến miệng hắn, hắn chẳng có lý nào không nhận.

Cả ba người đi theo Diệp Hoa chưa được bao lâu. Nhưng Diệp Hoa không cần nói rõ bọn họ cũng nắm bắt được suy nghĩ của lão đại.

Ba người đồng thời nhìn nhau nở nụ cười.

Cái gì chó má Mục Cốc, sớm hay muộn cũng bị chúng ta thu thập.

Nếu như trước kia bọn họ còn phải kiêng dè Hàn Phách, dù sao Mục Cốc cũng là bang phái đứng đầu trong tỉnh Chiết Giang nhưng từ khi đi theo lão đại, dã tâm bọn họ ngày càng bành trướng đã sớm muốn chiếm nuốt địa bàn của con quái vật này.



Mười giờ đêm, bóng tối tràn ngập khắp không gian.

Chiếc xe bỏ lại đằng sau khu nội thành phồn hoa náo nhiệt, dừng lại ở một nơi có kiến trúc tôn nghiêm, cao quý.

Chiếc xe con sang trọng dừng lại trước cổng hội quán Ali Rilton, cổng lớn lúc này canh gác nghiêm ngặt, một hàng bảo vệ đứng thẳng tắp ở hai bên.

Trong lúc Diệp Linh còn chưa hết kinh ngạc vì nhìn thấy kiến trúc xa hoa này, thì từ hội quán một nhân viên đã sớm vui vẻ bước ra, tự tay dẫn cô tiến vào.

Cô chưa từng đến nơi như vậy bao giờ chỉ có thể thông qua mạng nhìn được một chút tin tức, nơi đây là chỗ khoe của cải của đám người lắm tiền là nơi tụ họp cao cấp nhất của các thương nhân ở địa phương này, lại mang vẻ thần bí khiến người khác phải nảy sinh lòng hiếu kì.

Dĩ nhiên, việc trở thành hội viên của nơi này cũng tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng. Trừ khi nhất định phải có gia cảnh giàu có, lại còn phải xét duyệt từ bối cảnh xã hội đến những thứ nhỏ nhặt như sở thích cá nhân,... Chỉ có điều, một khi đã trở thành hội viên, liền nhận được sự quan tâm từ những thương nhân cao quý nhất, không những vậy, còn được hưởng tiêu chuẩn phục vụ cao nhất.

Hội quán này dựa vào sự khác biệt giữa các hội viên cao quý mà thiết lập nên “phục vụ tri kỷ”. Mỗi hội viên đều có một “quản gia tư nhân”, người này có trách nhiệm phục vụ hội viên từ lúc bước vào cho đến khi ra về. Đồng thời, “quản gia tư nhân” cũng phải biết được hồ sơ tư liệu cụ thể của hội viên, như người đó thích loại rượu nào, loại xì gà nào, thuận tay trái hay phải, lúc ăn cơm muốn ngồi bên nào, …

Đứng trước khu nhà cao cấp, Diệp Linh không hề tỏ ra thích thú, thậm chí còn cảm thấy chán ghét. Thứ nhất, nếu không phải Khương Mật, người cùng tranh vai diễn của cô trước đây nằng nặc muốn dẫn cô đi theo, còn hứa đảm bảo đến nơi này có thể phát triển được trong cả hai lĩnh vực điện ảnh và truyền hình thì cô chắc chắn sẽ không bao giờ chạm đến những nơi như thế này.

Thứ hai, cô muốn kiếm thêm thu nhập cho gia đình, tuy rằng bây giờ gia đình không đến mức phải túng thiếu nhưng có thể tiết kiệm được đồng nào thì hay đồng đó, mỗi lần nhìn thấy anh hai đưa cô một sấp tiền không rõ lại lịch cô liền cảm thấy đau lòng. Vì vậy, cô cần sự độc lập cũng như năng lực kinh tế của riêng mình.

Đi theo Diệp Linh còn có Khương Mật, trái ngược hoàn toàn với phong cách giản dị của Diệp Linh, một chiếc váy trắng thì Khương Mật ngày hôm nay cô mặc một chiếc áo khoét cổ sâu, để lộ phía sau bờ lưng trắng mịn của mình.

Hai người cứ như vậy không biết thu hút được bao nhiêu ánh mắt của người trên đường. Nhưng khi nhận ra hầu hết đều dành cho Diệp Linh.

Khương Mật sắc mặt không khỏi kém sắc, nhìn ra cô bé bên cạnh, cho dù có trát cả tấn phấn lên mặt cũng không thể trắng hơn được, càng nhìn càng khiến cô ghen tị đến đỏ mắt. Cuối cùng lướt qua dáng người của Diệp Linh lúc này Khương Mật mới dịu đi được đôi phần, ít nhất vẫn có điểm hơn.

Bước chân vào Hội quán, Diệp Linh thoáng như thấy mình đã lạc vào thế giới khác.

Đại sảnh của hội quán được thiết kế rất cao, nổi bật với sắc vàng xanh rực rỡ. Sáu bình hoa lớn được bày ra trước sảnh, xanh như màu ngọc lưu ly. Dù cho người người ra vào, khiến không khí vô cùng ồn ào, náo nhiệt, nhưng mọi thứ vẫn được phân chia rất ngay ngắn, có trật tự rõ ràng. Hội quán có kiến trúc đồ sộ, gồm năm tầng lầu và ba tầng ngầm, ngoài ra còn có bốn nhà ăn kiểu dáng Tây Âu. Đó là còn chưa kể đến quán bar, quán café, phòng tập thể thao, khu vật lý trị liệu và phòng chờ dành cho khách.

“Diệp Linh! Tại sao em lại ở đây?”

Đúng lúc Diệp Linh đang đi theo nhân viên phục vụ đến một góc cầu thang thì đạo diễn Mục cũng vừa đi tới. Nhìn thấy Diệp Linh, đáy mắt ông ta lộ ra vẻ hoảng hốt, liền vội bước nhanh tới.

“Nơi này không phải nơi em nên đến, tốt nhất em mau nhanh chóng quay về thì hơn” Mục Uyên từ trên xuống dưới đều có vẻ gấp gáp, ông vội vàng kéo cô đi ra ngoài.

“Đạo diễn Mục khoan đã…” Chưa đi được bao lâu, liền bị Khương Mật chặn lại: “Tôi đưa cô bé này đến đây, mọi việc do tôi làm chủ không cần ông phải bận tâm”

“Khương tiểu thư, cô cũng biết rõ nơi này không thích hợp cho Tiểu Linh, cô lại còn đưa Tiểu Linh đến đây!” Hiếm khi nhìn thấy Mục Uyên tức giận, ông ta trừng mắt nhìn Khương Mật, ánh mắt hận không thể xuyên thủng tâm can của cô ta.

“Đạo diễn Mục, dù sao tôi cũng không cưỡng ép cô bé đến đây, là cô bé đồng ý muốn đến, không tin ông hỏi thử xem” Khương Mật nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng trong lòng không ngừng thầm rủa, kế hoạch sắp thành công rồi không biết từ đâu lại chui ra một người cản trở.

Diệp Linh nhận thấy ánh mắt của Mục Uyên, cô liền gật gật đầu.

Lúc này thần kinh của ông mới giãn ra đôi chút, sau đó lắc lắc đầu thở dài.

“Tí nữa cho dù có nhìn thấy điều gì không hợp mắt thì cũng tuyệt đối không được kêu lên!” Sợ cô không nghe rõ, ông liền hạ giọng: “Biết chưa?”

Diệp Linh nghe vậy tuy có cảm giác kỳ quái nhưng nhìn xung quanh mọi người đều ăn mặc sang trọng như vậy còn sợ có chuyện gì xảy ra sao?

Mặc dù có chút không hiểu nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của cô, Mục Uyên hiển nhiên biết nha đầu này bị lừa, trong lòng vừa cảm thấy tức giận xen lẫn đau lòng.

Thật lâu sau, ông thở dài. Ánh mắt tràn ngập vẻ lo lắng.

Chỉ mong vị kia đêm nay có xuất hiện trong bữa tiệc.