Anh Kiệt còn đang lâm vào trong ảo tưởng của mình thì bị Diệp Hoa dội ngay một gáo nước lạnh.
“Thu hồi ánh mắt của mày lại”
Diệp Hoa nói xong, không để ý tới hắn nhanh chóng mở cửa đi lên xe, Diệp Linh cũng cấp cho hắn một ánh mắt khó hiểu sau đó nối gót theo anh.
Anh Kiệt thấy vậy, chỉ biết lắc đầu cười, nhưng đáy mắt vẫn không giấu được sự kinh diễm.
Nhìn thấy Anh Kiệt, trong lòng Diệp Linh không khỏi hiện lên một tia nghi hoặc, những người trước kia đều là người quen của anh hai sao? Nhưng bộ dáng xem chừng không phải thế đi, nếu chỉ quen thì tại sao cần phải kính sợ đến vậy?
Ôm trong lòng những câu hỏi, Diệp Linh cảm thấy buồn bực, nhìn sắc mặc của anh hai cô cũng không dám đi hỏi, cuối cùng đành phải im lặng nhu thuận ngồi im.
Nửa giờ sau, xe liền dừng sát ở một tòa nhà cao tầng trước mặt, Diệp Hoa cùng Diệp Linh xuống xe đi vào.
Bởi vì là cuối tuần, hôm nay đoàn người đến đây rất đông, cả hai cùng đi vào tòa trước mặt, nhờ có Diệp Linh dẫn đường, hai người rất nhanh liền đi tới trường quay.
Trên hành lang rất nhiều người đi qua đi lại, Diệp Linh xuất hiện như là một khỏa Minh Châu sáng chói lóa, kém chút liền sáng mù mắt chó của nam nhân ở đây!
Thân hình nảy nở…Khuôn mặt vô cùng mịn màng, ngũ quan tinh xảo không tỳ vết, khuôn mặt còn non nớt, hệt như tiểu yêu tinh muốn câu hồn đoạt phách của người khác.
Những nam nhân kia ánh mắt nảy lửa trực tiếp câu dẫn nhìn Diệp Linh, nước miếng đều muốn chảy ra, so sánh cùng với bạn gái bên cạnh, tựa như ôm búp bê hơi, không khỏi cảm thấy mất mặt.
Có người thừa dịp mỹ nữ đang đi một mình, không kìm nén được, tự cho mình có chút đẹp trai đi đến trước Diệp Linh: “Này, em gái, cho anh làm quen được không?”
Diệp Linh thấy có người gọi mình, cô không khỏi sững người đợi đến khi Diệp Hoa bước đến, như vớ phải ngọn rơm cứu mạng, lập tức liền ôm lấy cánh tay Diệp Hoa, đem thân mình trốn sau lưng anh.
Diệp Hoa sắc mặt lạnh nhạt, đối với hắn ta mở miệng: “Cút”
Người đàn ông nghe vậy, sắc mặt không khỏi tái đi, mất mặt giữa nơi đông người đặc biệt là trước mỹ nữ hắn không khỏi cảm thấy tức giận nhưng khi nhìn thấy người thanh niên còn cao hơn mình một cái đầu, cả người đều âm trầm khủng bố, dũng khí trước kia đều bị quét sạch, vội vàng co giò bỏ chạy.
Nhìn thấy một màn trước mặt, đám người ở đây không khỏi nhếch môi cười khinh bỉ, may mắn mình không có đi lên không thì lại xấu mặt rồi.
Chỉ là nữ nhân lại không ngừng hâm mộ, có người bạn trai anh tuấn như vậy, cô gái này cũng thật sung sướng.
Chỉ bất quá trên hành lang những nam nhân kia y nguyên thỉnh thoảng Diệp Linh phát ra ánh mắt tham lam, Diệp Linh thì một mực ôm lấy cánh tay của anh, trốn sau lưng Diệp Hoa. Đừng nhìn Diệp Linh trong nhà nghịch ngợm gây sự như một tiểu Tinh Linh, nhưng Diệp Hoa biết, từ nhỏ Diệp Linh đã sợ hãi người xa lạ, đặc biệt là những nơi đông người như vậy, cũng chỉ có có ở trước mặt Diệp Hoa cùng ba mẹ cô mới có thoải mái mà nô đùa.
Diệp Hoa đi tìm một chỗ ngồi xuống, hắn quay sang Diệp Linh khẽ nói: “Ông ta đâu?”
“Anh đang nói đến đạo diễn Mục sao?” Diệp Linh sững người đáp, vẫn ôm chặt lấy cánh tay anh không chịu thả, chỉ có từ trên người của anh truyền đến ấm áp mới có thể để cho cô dễ chịu đi rất nhiều.
Diệp Linh một mực ôm lấy cánh tay Diệp Hoa, hai quả đào mềm mại còn vô tình cọ đến, khiến cho Diệp Hoa không khỏi đen mặt, cứ như vậy chỉ sợ một giây tiếp theo hắn không tự chủ được mà hóa thành cầm thú mất.
“Em không đi vào sao?”
Đúng lúc này, cánh cửa mở ra, đạo diễn Mục còn đang cười nói vui vẻ với Trương Phàm, khi nhìn thấy Diệp Linh sắc mặt của ông càng trở lên nhu hòa nhưng khi nhìn thấy người thanh niên bên cạnh, sắc mặt của ông nháy mắt liền kém đến cực điểm.
Trương Phàm thấy vậy, ông ta có chút nghi hoặc nhưng khi nhìn thấy Diệp Hoa sắc mặt của ông ta cũng không khá khẩm hơn Mục Uyên là mấy.
Cả hai đồng thời tiến về chỗ Diệp Hoa.
“Diệp tổng…Linh, em đến rồi sao? Tại sao không nói cho tôi biết, em đợi tôi có lâu không” Hai chữ ‘Diệp tổng’ còn chưa nói hết, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Hoa, lời nói tiếp theo liền nuốt ngược lại mà đổi thành một câu khác.
Diệp Linh thấy hai người, cô mỉm cười vui vẻ nói: “Không có, em cũng mới đến thôi”
Nhìn thấy chân mày của Diệp Hoa giãn ra, cả hai lúc này mới dám thở mạnh, nhưng nắm tay thật không biết từ khi nào đã sớm rịn mồ hôi, đối với người thanh niên trước mặt quả thật có năng lực khiến người khác nhìn sắc mặt của mình mà ăn cơm.
“Trương Phàm, còn không mau dẫn Tiểu Linh đi vào” Mục Uyên đột nhiên nhớ ra, ông gấp gáp nói.
Diệp Linh có chút không muốn, ánh mắt hướng về phía Diệp Hoa.
Lúc này nghe thấy anh bảo vào trước đi thì cô mới chịu đi theo Trương Phàm.
Mắt thấy Diệp Linh đi theo Trương Phàm, Mục Uyên sau đó vội vàng dẫn Diệp Hoa đi về phòng của mình.
Diệp Hoa tùy ý ngồi xuống, Mục Uyên lấy ra một ấm trà rồi giót đầy cho cốc cho hai người.
“Diệp tổng, hôm nay có chuyện gì mà ngài lại đích thân đại giá quang lâm đến đây vậy?” Cuối cùng Mục Uyên không khỏi mở miệng, cắt đứt bầu không khí nặng nề.
Diệp Hoa tay cầm chén trà, khẽ nhấp môi rồi hắn lạnh nhạt đáp: “Tôi đến chơi không được sao? Hay là đạo diễn Mục không chào đón tôi?”
Nghe vậy, Mục Uyên vội vàng bật dậy, kém chút liền hô to.
Hắn đâu có điên, Diệp tổng đến đây chỉ sợ ban đêm ông ta đang ngủ thì cũng liền cười tỉnh.
“Không có, tôi vui mừng còn không kịp thì tại sao lại không hoan nghênh anh” Mục Uyên dừng lại, sau đó tiếp tục nói, âm thanh không che dấu được sự kích động: “Diệp tổng, xin hỏi cô bé Tiểu Linh có quen biết với ngài sao?” Nhìn thấy bộ dáng thân mật của hai người, có đánh chết ông ta thì ông cũng không tin hai người này không có quan hệ.
Quả nhiên ông ta đoán không hề sai.
Chỉ thấy Diệp Hoa nhếch miệng, sau đó quay sang ông ta nói: “Em gái tôi, vậy có tính là quen biết không?”