Sáu giáo viên môn chính, năm người có mặt, hôm nay quả nhiên vừa đặc sắc lại náo nhiệt.
Khúc Thừa Ân cầm bộ bài trên tay, muốn rớt nước mắt.
Vương Minh cười hì hì, vẫn là bộ dạng không sợ trời không sợ đất, chẳng mảy may bối rối: “Thầy Tống, mọi người chơi không ạ? Bên kia còn một bộ bài”
Tống Vũ Hảo xoa xoa thái dương: “Không chơi, mau cất bài đi, như thế này còn ra cái thể thống gì hả?”
“A, tuân lệnh”
Mấy người còn lại thấy gió yên sóng lặng đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, thật ra đánh bài cũng không phải chuyện to tát gì, lên lớp mười hai là một nửa người lớn rồi, có điều chơi trước mặt giáo viên thì quả thật hơi lúng túng.
Dẹp xong mấy bộ bài, mọi người tự giác tập trung ngồi vây lại quanh bàn. Phục Xuân đặt trọn một gian phòng lớn, bên trong có ba chiếc bàn, mỗi bàn có thể ngồi được hơn mười người, hết sức rộng rãi.
Lữ Uy, Vương Minh cùng Nhữ Khải không muốn ngồi chung bàn với giáo viên, bèn dời qua cái bàn ở cửa sổ.
Thầy Tống kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt lướt qua toàn bộ người trong phòng, đến khi nhìn thấy Diệp Hoa ông mới dừng lại, đáy mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc.
“Diệp Hoa, em cũng tới sao?”
Diệp Hoa nghe vậy, hắn cười nhạt đáp: “Thầy không mong em đến sao?”
Tống Vũ Hảo hơi giật mình, ông vội vàng nói: “Không có, em đến làm thầy cảm thấy rất vui” Tuy ông không thích học sinh này lắm, vì thành tích học tập nát bét của cậu ta lại còn hay làm trừ điểm thi đua của lớp nhưng đều cùng là học sinh trong lớp cho dù có là thành phần cá biệt thì cũng đều là học sinh của ông, với lại lần đầu thấy Diệp Hoa xuất hiện trong buổi liên hoan như này ông cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
“Mọi người tiếp tục đi”
Đám Vương Minh lần lượt ngồi xuống bên cạnh Diệp Hoa vừa được nghỉ hè có một số bạn học đã lập tức xách ba lô đi du lịch không tới dự liên hoan nên còn thừa ra mấy chỗ trống, bàn bọn họ đang ngồi còn kỳ dị hơn cả bàn của các thầy cô, hai bàn kia chen chúc nhau ngồi chật ních, bên này chỉ có vẻn vẹn năm người.
Kỳ dị đến mức các thầy cô cũng phải nhíu mày.
Tịnh Hương, ngồi giữa bốn lão đại.
Tịnh Hương cảm thấy tình cảnh có chút không thích hợp, cô vừa muốn đứng dậy thì Diệp Hoa đã uể oải đi về phía cái bàn chật ních kia.
Diệp Hoa bước tới cái bàn đó, mặt không chút biểu cảm, mở miệng: “Sang kia ngồi đi”
Mấy người kia kín đáo liếc nhìn anh một cái, yên lặng đứng dậy đi qua ngồi xuống cạnh Vương Minh.
Việc phân chia nhân số, cứ thế được giải quyết một cách chẳng hiểu ra sao.
Tống Vũ Hảo nuốt mấy lời định nói xuống cổ họng, chuyển thành trò chuyện cùng các giáo viên khác.
Đến giờ, món ăn lần lượt được bê lên, bọn họ gọi đồ ăn Trung Quốc, một bàn tiệc rất bình thường.
Lữ Uy đang hì hục đánh chén thức ăn trên bàn, bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Hoa: “Lão đại, chính thức nghỉ hè rồi, anh đã định đi đâu chơi chưa? Có muốn đi chơi cùng bọn em không?”
Diệp Hoa nhịp nhịp đôi đũa trên tay xuống miệng bát, nghe vậy cánh tay hơi dừng lại, hắn nhìn Lữ Uy nói: “Để xem sao đã, tao còn bận xử lý công việc”
Tịnh Hương ngồi bên cạnh, nghe anh nói vậy cô không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, anh có việc phải làm sao? Người như anh ngoài làm việc xấu ra còn thể làm việc gì sao?
Nghĩ vậy, Tịnh Hương liền quay sang cùng Sơ Tuyết nói chuyện.
Lữ Uy hơi sững người, ngay lập tức hắn liền hiểu ra, gật đầu giơ ngón cái tỏ vẻ mình hiểu ý.
Thật ra kế hoạch ban đầu của Diệp Hoa là cùng gia đình sẽ về quê ông bà ngoại trước, ở lại đấy chơi một thời gian rồi sau đó muốn đi đâu thì đi. Nhưng bên phía Mục Cốc cũng bắt đầu đã có hành động, vào lúc này hắn cũng không thể thảnh thơi mà đi chơi, chỉ sợ đến lúc hắn không có ở đây thì đám người Hắc Mang cũng không giữ được nổi địa bàn của mình.
Đặc biệt hơn hắn nhất định phải ở lại tọa trấn, chỉ cần cho hắn thời gian hai tháng, hắn chắc chắn sẽ chiếm được địa bàn của Mục Cốc còn giết chết được tên Hàn Phách, chính vì vậy thời gian rảnh thật sự hắn liền không có rồi.
Nghĩ đến đây, đáy mặt Diệp Hoa không khỏi lóe lên một tia sát ý.
Tịnh Hương ngồi bên cạnh anh, không khỏi đột nhiên rùng mình một cái, sau đó quay sang đám người khẽ nói: “Mình đi vệ sinh một lát”
“Có cần mình đi chung không?” Sơ Tuyết đang bóc vỏ tôm, cái miệng xinh xắn không ngừng liến thoắng.
“Không cần đâu, mình sẽ quay lại nhanh thôi”
Tịnh Hương nói xong, cô liền xoay người đứng dậy nhanh chóng đi ra ngoài.
Căn phòng cũng dần trở lên yên tĩnh, đến khi một cuộc điện thoại bỗng vang lên.
“Chuông điện thoại của tôi” Diệp Hoa nhấc máy, đối với mọi người mở miệng nói, sau đó cũng không ở lại vội vàng mở cửa đi ra.
Vừa nhìn lướt qua hàng chữ trên màn hình, Diệp Hoa vội vàng nhấn gọi rồi mở miệng nói: “Thế nào? Mặc tổng chuyển hết cổ phần sang công ty chưa?”
Lâm Khang nghe vậy, hắn vội đáp: “Ông ta chuyển rồi, vừa mới ký xong thì em liền gọi điện cho anh”
Khóe miệng Diệp Hoa hơi nhếch lên, hắn tùy ý nói tiếp: “Không tồi, xem ra ông ta cũng biết điều, làm việc cũng rất nhanh chóng” Hắn dừng lại, như nhớ ra điều gì đó hắn tiếp tục bổ sung: “À có phải gần đây công ty có đầu tư vào một bộ phim đúng không?”
Nghĩ ngợi một hồi, Lâm Khang nói, âm thanh có chút nghi hoặc: “Cái này em cũng không rõ nhưng hình như phó giám đốc Quang có đầu tư hạng mục này thì phải…”
“Được rồi, bảo ông ta rót thêm ngàn vạn vào bộ phim này cho tao, nếu không đủ thì cứ tiếp tục tăng thêm tiền”
Lâm Khang hơi sững người, chỉ là một bộ phim mà tại sao lão đại phải tốn nhiều tiền như vậy? Chẳng phải người anh luôn luôn đặt vấn đề lợi ích lên hàng đầu sao? Tuy không hiểu lão đại vì sao lại xem trọng bộ phim này như vậy nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều, cho dù lão đại có làm thế nào thì hắn vẫn luôn luôn ủng hộ hết mình.
Nhưng có ngàn vạn lần hắn cũng không thể nghĩ tới, lão đại tốn nhiều tiền như vậy chỉ vì đổi lấy nụ cười của em gái mình.
Nói xong, Diệp Hoa cũng liền cúp máy, vừa muốn quay lại về phòng thì đột nhiên một đạo âm thanh la hét từ cuối hành lang truyền đến.
“Lưu manh! Mau thả ra!”