Hệ Thống Nữ Thần Của Trai Thẳng

Chương 19




CHƯƠNG 19



Đúng là sợ của nào đến của nấy, mới rồi còn tưởng mình may mắn không xui xẻo tới mức đụng độ Tu La tộc.

Sau đó, ông trời liền hung hăng tát cậu một cái.

Gặp phải Tu La tộc thì thôi đi, còn má nó đụng một hơi năm thằng!

Hà Duy nhìn năm gã quái vật mà tim gan run bần bật! Nếu không phải đằng sau còn mười mấy củ cải đỏ, cậu đã sớm kêu gào đào tẩu rồi.

Đợi đã… giờ chạy cũng kịp mà, nhóm củ cải đỏ có kết giới bảo hộ, nếu cậu nhanh chân, không chừng có thể níu lại nửa cái mạng…

Không được… Hà Duy cấp tốc phản ứng lại, Tu La tộc là linh thể trời sinh, oán linh tập kết, sức mạnh khủng khiếp, có khi cậu mới hơi tỏ ra ý chạy trốn là sẽ bị cắn nuốt ngay tức khắc.

Nhưng cũng đâu thể đứng đây chờ chết!

Cậu chẳng sợ chết, nếu thực sự răng rắc một tiếng rồi ngỏm ngay, vậy cho ngỏm luôn. Nhưng mẹ nó, chỉ sợ sống không được chết chẳng xong thôi! Bị ngược hơn trăm ngàn lần cái gì chứ, mới nghĩ đã rét run!

Đương lúc đầu cậu đang nổi bão nghĩ cách thoát chết, Tu La tộc đối diện liền mở miệng, giọng nói xảo quyệt khó lường trước sau như một: “Ui cha, nhóc con bị bỏ rơi rồi này.”

Dứt lời, gã giơ tay lên, một tia sáng u ám bỗng bay tới cuốn Hà Duy qua.

Hà Duy cắn răng, chịu đựng nỗi buốt giá thấu xương, không nhúc nhích mà đối mắt với gã.

Lãnh hỏa âm u, tối tăm không ánh sáng, vốn chẳng xứng làm sinh linh, hiển nhiên cũng vô tình vô phố, giờ khắc này gã quan sát Hà Duy cũng chỉ là tuần tra theo bản năng mà thôi.

*vô tình vô phố: không cảm xúc không sợ hãi

“Đấu Linh tím thượng phẩm, linh khí sung túc, chậc chậc, có thể ăn no một bữa đây.”

Gã vừa nói xong, tên bên cạnh lập tức bắn ra một tia ám mang xanh thẫm lôi Hà Duy qua. Di chuyển qua lại như vậy hai lần, Hà Duy bị xiết tới độ bụng đau kịch liệt, nhưng vẫn gắng gượng không phát ra tiếng.

Đành rằng tim cậu đang run rẩy, nhưng còn một đám mầm đậu phía sau, giờ mà gào thét thì nhục chết.

Tu La tộc đang túm Hà Duy cười khằng khặc quái dị: “Tươi mới thế này mà ngươi đòi độc chiếm sao, thật không thể tha thứ.”

Tu La tộc ban đầu bị cướp mất con mồi liền nổi giận, nâng tay toan thi pháp.

Hà Duy đứng giữa hai gã, trong bụng đã đậu xanh rau má thành sông. Mịa nó, bố đây còn bị tranh giành cơ á? Tình thế này… chả lẽ cậu phải khởi động đầu óc, mở ra đại pháp châm ngòi ly gián khiến bọn chúng nội đấu? Kỹ thuật hàm lượng cao như thế, hình như cậu đề cao bản thân hơi quá thì phải?

Nhưng vào lúc quan trọng như vầy, có không đề cao cũng phải đề, Hà Duy trầm tư một giây liền chuẩn bị bất chấp khó khăn, nào dè Tu La tộc thứ ba lại có lý trí: “Đừng trì hoãn thì giờ ở đây, trước tiên thả màu tím ra đã, nhanh chóng phá vỡ kết giới chết tiệt kia đi, tới lúc ấy rồi chia đều nhau!”

Tu La tộc lên tiếng nặng hắc khí nhất, xem ra tu vi cũng cao nhất, hai Tu La tộc kia nghe gã bảo thế đều hừ lạnh, thôi tranh chấp.

Song Hà Duy lại chẳng cách nào bình tĩnh, cậu những tưởng kết giới bảo hộ vô cùng chắc chắn, nhưng theo giọng điệu của Tu La tộc này thì bọn chúng có thể phá tan kết giới do đại năng kỳ hợp dung toàn lực tung ra?

Nếu kết giới bảo hộ bị phá, vậy hơn mười đứa trẻ… tròng mắt Hà Duy chợt co lại, không được, nhất quyết không được!

Dù thế nào cũng không thể khiến lũ trẻ chết tại đây.

Cơ mà… cậu phải làm sao đây? Cậu mới lên kỳ thức tỉnh cấp ba, biết dẫn linh nhưng chưa tu tập bất kỳ linh kỹ nào, đừng nói là giết mấy gã Tu La tộc, e rằng một ma thú cấp thấp cũng ăn không tiêu.

Dưới tình huống như vậy mà đòi cứu lũ trẻ khỏi tay đám ma quỷ này á?

Quên đi nhé!

Không, không được nghĩ thế, cậu có thể, nhất định có thể!

Hà Duy hít sâu một hơi, trong đầu chợt lóe linh quang, bỗng dưng nhớ tới một vật trong ba lô.

— Bùa triệu hồi màu lam!

“Sau khi sử dụng có thể lập tức triệu hồi đại năng giả một lần, thời gian một khắc. Hãy sử dụng thận trọng, tự chịu trách nhiệm nếu gặp chuyện ngoài ý muốn.”

Triệu hồi đại năng giả… đại năng giả của đại lục Đấu Linh!

Nếu thực sự triệu hồi thành công, dù cho với thực lực chênh lệch lấy một địch năm, đại năng giả đánh không lại năm Tu La tộc, nhưng chí ít cũng kéo dài được thời gian. Đến lúc ấy thừa dịp bọn họ kích đấu, cậu gây ra động tĩnh để phóng tín hiệu, trưởng lão hộ vệ Thanh Mông Viên đang tuần tra tung tích Tu La tộc chắc chắn có thể nhìn thấy đầu tiên. Chỉ cần kiên trì một chút, chống đỡ tới khi các trưởng lão chạy tới là được cứu rồi!

Thế nhưng… ánh mắt Hà Duy không khỏi dừng trên dòng “tự chịu trách nhiệm”. Nếu tự mình có thể chịu trách nhiệm thì chẳng lo, chỉ sợ triệu tới một ma quỷ còn khủng bố hơn, phá không được tử cục hiện nay, ngược lại sẽ hoàn toàn đẩy những đứa trẻ xuống vực sâu!

Nhưng nếu không dùng bùa triệu hồi…

Trước mắt Hà Duy bộc phát một luồng sáng, cậu vô thức dùng cánh tay che mắt, qua khe hở thấy được năm gã Tu La tộc đang hợp lực tụ năng. Tia sáng hắc ám toát ra từ bàn tay chúng ngưng tụ thành một quang cầu khổng lồ trong chớp mắt, hơn nữa còn không ngừng bành trướng, mỗi lúc một to, dần dần hiện ra một đám quỷ ảnh mơ hồ. Phút chốc, gió lạnh rít gào, bầu không khí âm trầm quỷ mị gần như che khuất mặt trời!

Bọn chúng chuẩn bị công kích!

Hà Duy nhìn chằm chằm vào đó, mười mấy đứa nhóc bị cảnh tượng này dọa sợ tới mức liên tục la hét, thậm chí có đứa mất khống chế bắt đầu giãy giụa. Hà Duy vội hoàn hồn, la lớn: “Đứng yên nào! Không được phép ra ngoài! Đan Vũ, giữ chặt nhóc kia! Mau giữ chặt nhau! Mấy đứa nắm chặt tay nhau ngay!”

Tu La tộc bận ngưng thần thi pháp, đâu rảnh bận tâm Hà Duy, huống hồ chúng cũng không cho rằng nhân loại nhỏ bé này có thể làm nên trò trống gì. Chẳng qua là vài câu nói thôi, dù bây giờ đám nhóc này không ra, kết giới bảo hộ cũng sắp bị phá rồi, lúc ấy chả phải dễ như bỡn sao.

Sắc mặt Hà Duy hơi đổi, rốt cuộc thôi đắn đo, nếu không sử dụng bùa triệu hồi thì chỉ có nước chết, dùng mới có cơ may sống sót!

Kệ xừ nó! Liều thôi!

Hà Duy cắn răng, móc bùa triệu hồi trong ba lô đặt ngang trong lòng bàn tay, cậu ngưng tụ một tia linh khí, dẫn vào lá bùa. Lá bùa màu lam như thể đụng phải lửa, hóa thành tro giữa linh khí mỏng manh.

Hà Duy thấp thỏm, chẳng biết có thể triệu được ai.

Nháy mắt sau đó, phía trước đột nhiên phát ra một trận sáng chói mắt như từ trên trời giáng xuống, sắc bén dị thường.

Khi ánh sáng trắng cơ hồ khiến người khó lòng mở mắt tan đi, một thân hình thon dài chậm rãi xuất hiện.

Thân cao vai rộng, da dẻ trắng mịn, tóc dài xanh thẫm như nước biển chảy xuôi buông rũ, phảng phất có thể kéo ra một dòng suối, sắc màu kỳ diệu hấp dẫn mắt người.

Hà Duy ngốc lăng, vừa ngẩng đầu liền rơi vào một đôi mắt sâu xanh thẳm.

Trong trẻo như bầu trời, sâu thẳm tựa biển sâu, từ xa đến gần càng hiển lộ vẻ thâm thúy khôn cùng, tưởng như mang theo sức mê hoặc có thể thôi miên người.

Dù thế nào cũng chưa từng nghĩ, cậu thế mà lại… triệu hồi Trúc Uyên!

Quá kinh ngạc, quá kinh ngạc, không thể tin được!

Tuy nhiên, điều khiến Hà Duy càng thêm nghẹn họng là – chàng trai tuấn mỹ như thiên thần đối diện chỉ khoác hờ một trường bào đen, cổ áo phanh rộng, kéo xuống dưới là vòm ngực rộng lớn và phần bụng rắn chắc hoàn toàn lõa lồ, trường bào màu tối, da trắng như tuyết, sự tương phản tạo nên vẻ gợi cảm khiến người ta chẳng thể nhìn thẳng.

Nhưng bất kể thế nào cũng không che lấp được một sự thật.

Vị đại năng giả này hình như mới tắm xong thì phải! Ngay cả… quần áo còn chưa mặc chỉnh tề đã bị cậu triệu hồi!

A a a a! Hà Duy điên mất thôi!

Hên là có kẻ còn chả biết điều hơn cậu.

Trúc Uyên đột ngột xuất hiện cắt ngang quá trình thi pháp của năm Tu La tộc. Oán linh chúng khó khăn lắm mới tụ được bị sự quá bộ của nam nhân làm hôi phi yên tán, cả đám cực kỳ cáu giận, hai Tu La tộc tính tình táo bạo thi pháp chẳng chút nể nang, hai tia ám mang như rắn độc thè lưỡi mãnh liệt lao tới.

Mắt thấy hai đòn tiến công hung hãn sắp xuyên thấu ***g ngực Trúc Uyên, chỉ thấy hắn khẽ nhướn mày mà chẳng ra động tác gì, tựa hồ chỉ phất phất tay áo, công kích cuồng liệt liền tiêu tán trong vô hình.

Thật không ngờ chàng trai trẻ tuổi này lại có tu vi nhường ấy, mấy gã Tu La tộc lần lượt trầm ngâm.

Tên đầu lĩnh Tu La tộc lúc trước tiến lên một bước, tròng mắt liên tục lóe u hỏa: “Chẳng hay các hạ là người phương nào?”

Trúc Uyên không lên tiếng, chỉ quét mắt qua từng tên một, rồi bất chợt cong khóe miệng: “Cứ tưởng chuyện gì phiền phức lắm, ai ngờ lại gặp được năm tên Tu La tộc, thật không tồi.” Đáy mắt hờ hững dấy lên một tia lửa màu lam, “Đến đây nào, để ta chơi đùa với các ngươi một lát.”

Dứt lời, hắn đột nhiên xuất thủ, một tia sáng vàng kim bắn ra từ kẽ tay, nhắm chuẩn ngay đầu thủ lĩnh Tu La tộc.

Tia sáng trông như rất nhỏ, nhưng năm Tu La tộc lại lập tức nâng cao tinh thần, chẳng cần nói cũng thấy rõ sự sửng sốt.

Kỳ hợp dung! Nam tử trẻ tuổi này đúng là một cao thủ kỳ hợp dung!

Căn bản không kịp nghĩ nhiều, khoảnh khắc sắp đụng vào bọn chúng, tia sáng hẹp dài nháy mắt bùng nổ và tức tốc phân tán bằng tốc độ kinh người, hình thành vạn mũi nhọn điên cuồng tập kích, muốn tránh cũng khó!

Năm gã Tu La tộc như lâm đại địch mà vội vàng kết trận, khơi dậy một phiến ám mang, miễn cưỡng tiếp được một kích mạnh mẽ này.

Nhưng dù thế vẫn có hai Tu La tộc bị đánh bay mũ trùm và hiện nguyên hình, sắc mặt chúng tái nhợt, khóe miệng ám huyết, trước ngực có một lỗ hổng cực lớn.

Trúc Uyên nhíu mày: “Không chịu nổi một kích.” Nói đoạn, hắn bỗng dưng lao về trước, tóc dài như nước, tà áo tung bay, chẳng xài chút vũ khí nào, chỉ dùng lực bằng tay không đã bóp nát được đầu hai tên.

Tuy là Tu La tộc nhưng dù gì cũng mang hình người, bị hành hạ đến chết bằng phương thức đầy tàn bạo thì hình ảnh cũng máu me khiến người ta buồn nôn. Cũng may hình thể do oán linh tạo thành, cơ hồ chẳng có tiếng kêu rên nào, hai tên kia đã hóa thành u hồn.

Tu La tộc bất tử bất diệt, chỉ cần rơi rớt chút u hồn vẫn có thể sống lại, mà u hồn không phải vật thật, căn bản đâu bắt được.

Nói thì nói thế, nhưng thân thể do số lượng lớn oán linh tụ thành, dẫu bất tử nhưng muốn khôi phục hình người lần nữa cũng tốn cả mớ năm tháng…

Tuy nhiên, một màn càng khiến người ta giật mình hơn lại hiện ra, Trúc Uyên tóm lấy hai u hồn mờ ảo kia.

Đôi mắt xanh thẳm xoáy thẳng vào chúng, khóe miệng khẽ nhếch, sau đó, một luồng kim quang mãnh liệt lượn ra từ lòng bàn tay hắn, dùng tốc độ cực nhanh cùng lực hút cường đại để bao vây và cấu xé hai u hồn, rồi tất thảy lại chui về bàn tay.

Tới giờ phút này, Tu La tộc mới chính thức sợ hãi.

Nam nhân này… có thuật phệ hồn!

Trúc Uyên nhướn mày, cười tràn ngập ác ý: “Nếu không dốc sức ứng phó thì các ngươi sẽ chết thật đấy!”

—–

Mỹ nhân quyến zũ thế này tim yêm chịu sao thấu ;A; đúng là trai đẹp trai có quyền biến thái =))))

Ps: Bạn nào đọc rồi tiện thể sửa lỗi chính tả/thiếu từ giùm tui, tui êu bạn đó suốt đời >3<