Đám người lên Thiên Sơn khá vội vã, thời gian đi đường cũng chỉ mất có ba ngày, nhưng trong ba ngày ngắn ngủi này, dù cho Bùi Thiếu Uyên không muốn cũng phải thừa nhận rằng, có gì đó đã từ từ thay đổi.
Từ lúc cô tặng bí kíp võ công, hắn nhận; lúc cô tự mình dạy bảo, hắn học; lúc cô truyền công lực; hắn lấy – khi đó, mặc dù rất cảm kích, nhưng hắn có thể nói với mình rất chắc chắn rằng, những điều này chỉ là vì cô giữ lời hứa, chờ sau khi báo thù, tận tụy làm việc cho cô mười năm, nợ ân tình gì cũng có thể trả được.
Sau đó, cô lại cho hắn chuyển vào tiểu viện, y phục đệ tử bình thường biến thành trang phục hoa lệ quý giá, vốn là cách mấy ngày mới được đến đại điện đứng hầu lại biến thành tự do ra vào đại điện không cần thông báo, đám thiếu niên ở cùng mình ngày trước nay nhìn thấy mình từ xa đã phải cúi đầu hành lễ lùi đi...Bùi Thiếu Uyên cảm thấy, mình nghiễm nhiên đã trở thành Kỳ công tử thứ hai.
Thế nhưng nếu chỉ như vậy, hắn cũng vẫn có thể nói với chính mình, đó cũng chỉ là do cô bị sự phản bội của Kỳ công tử chọc giận, chọn bừa mình lên thay thế vị trí của Kỳ công tử.
Nhưng lần này thì khác.
Kỳ thật, theo lý mà nói, lúc này hắn còn chưa trả được thù, phải cầu cạnh cô, một câu nhớ nhà buột miệng nói ra kia, cô cũng không cần phải để ý, thế nhưng cô lại rất nghiêm túc suy xét.
Tuyết phủ trắng núi, gió rét quất vào mặt, ngước mắt nhìn lên, trời đất cũng hòa một màu trắng như tuyết, không còn bất cứ màu sắc nào khác.
Hồ tuyết rộng lớn mênh mông không một bóng người, yên tĩnh như thể một thế giới khác.
Hai người đứng cạnh nhau một lát, Ngữ Kỳ kéo kéo áo khoác lông chồn đen trên người, xoay người lên xe ngựa, Bùi Thiếu Uyên im lặng không nói, cũng đi lên theo.
Để lại hai tên đệ tử đã lạnh đến tái mét mặt mày, liếc nhìn nhau một lát, không hẹn mà cùng nhìn xuống mặt hồ, vừa vươn tay phóng toàn bộ tuyệt học cả đời mình ra, một tiếng "ầm" vang lên, hai cột nước cao phóng vút lên, giống như hai con rồng tuyết đang lao thẳng lên trời, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ tráng lệ, nhưng hai người lại không có tâm tình để ngắm, đáng thương mà quấn vạt áo lên, nhanh chóng bắt lấy mấy con cá đen béo mũm vừa đánh được ra kia, thế nhưng vừa cầm được cá, hai người đã thấy không ổn, èo uột quái dị như thể đã bị rút sạch xương, hiển nhiên là hai người họ đã quá mạnh tay, mấy con cá này đã không còn sống.
Hai tên đệ tử này đều xuất thân Minh điện, võ công đủ để khuấy đảo cả võ lâm Trung nguyên, giờ phút này lại bị sai đi bắt cá, nếu nói lòng không oán hận thì cũng không phải, nhưng hai người họ cũng không dám mở miệng oán trách nửa câu, im lặng vứt cá chết đi, mặt lạnh tiếp tục công việc dùng tuyệt học "bắt cá".
Ở một chỗ khác, màn xe vừa hạ xuống, cả thế giới lạnh giá dường như đã bị nhốt ở bên ngoài, trong xe vô cùng ấm áp, chỗ ngồi phủ một lớp lông hồ ly rất dày, vô cùng mềm mại, lò than dưới chân cũng dùng loại than đá tốt nhất.
Vị giáo chủ quấn áo lông chồn mệt mỏi dựa vào ghế, tay ôm ấm lô bằng vàng, thoải mái thở dài, sau đó mới ngước mắt nhìn Bùi Thiếu Uyên đang ngồi cách mình rất xa kia mà nở nụ cười: "Đợi khoảng một canh giờ nữa, hai tiểu tử kia chắc cũng có thể mang cá lên." Dứt lời, cô lại vô vỗ chỗ ngồi bên cạnh: "Lại đây, ngồi gần cái lò chút."
Đến khi hắn cứng ngắc dịch về phía đó, Ngữ Kỳ cũng vươn tay phủi tuyết rơi trên vạt áo hắn xuống, ấm lô sưởi tay cũng đưa luôn cho hắn, còn mình thì xoay người rót một chén trà nóng, nhấp từng ngụm, từng ngụm.
Thấy cô không nói gì nữa, chỉ yên lặng uống trà, Bùi Thiếu Uyên cũng dần bình tĩnh, tựa vào vách thùng xe lẳng lặng nhìn ánh lửa đang bập bùng cháy.
Nơi đây cách xa Ma giáo, tựa như điểm tận cùng cõi đời, tất cả thù hận đứng trước mặt hồ rộng lớn dịu dàng kia dường như đều trở nên nhỏ bé không đáng nói, khiến người ta cảm thấy tâm tình bình lặng. Hơn nữa, không khí trong thùng xe không lớn lúc này cũng rất hài hòa thoải mái, ánh sáng màu cam khiến mọi vật dụng đều được nhuộm lên vẻ ửng đỏ ấm áp, giờ phút này, hắn cảm thấy thần kinh căng thẳng lúc ở trong Ma giáo đang từ từ được nơi lỏng, toàn thân bỗng thấy mệt mỏi, mệt mỏi đến độ chỉ muốn ngủ một giấc thật dài, không bao giờ muốn mở mắt ra nữa.
Trong lúc mơ mơ màng màng, vai bỗng nặng hơn, hắn mông lung mở hé mắt ra, chỉ thấy trên người mình được phủ thêm một tấm chăn, bên tai có người thấp giọng nói, "Ngủ đi." Giọng nói ấm áp, dịu dàng.
Cảm thấy yên tâm, hắn lại thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, chỉ nghe thấy bên tai có tiếng lật sách sột soạt, mùi vị đồ ăn ngon quanh quẩn bên chóp mũi, khiến người ta bỗng cảm thấy đói. Hắn mở mắt ra, thấy giáo chủ đang dựa vào tháp, nhàm chán lật sách, chiếc bàn trà bên cạnh cũng đã đặt một bát canh cá, một đĩa cá hấp cùng một đĩa cá nướng.
Ngữ Kỳ thấy hắn đã tỉnh, mỉm cười, đặt sách xuống, tự tay múc canh cho hắn: "Ngươi tỉnh thật đúng lúc, bọn họ vừa mới bưng lên."
Canh nóng hầm hập, vừa vào miệng đã tan ra, vô cùng thơm ngon. Tuy tài nấu ăn của hai tên đệ tử kia cũng không tốt, nêm nếm cũng rất tùy tiện, nhưng bù lại cá tươi nước tốt, cho dù là người đã ăn Sơn hào hải vị khắp nơi như Ngữ Kỳ vừa uống một ngụm cũng không thể không gật gù.
Ngụm thứ nhất vừa vào miệng, Bùi Thiếu Uyên đã sửng sốt, nhìn cái bát nửa ngày mới giật mình tỉnh lại, múc ngụm thứ hai...
Bữa tiệc cá này không hiểu sao khiến hắn cảm thấy hốt hoảng, hốt hoảng đến mức hắn không hề nhận ra mấy cái bàn đã bị bưng xuống từ lúc nào.
Đến lúc hoàn toàn tỉnh táo, đối diện với một đôi mắt ẩn chứa nét cười, hắn không khỏi sửng sốt, đối phương thấy vậy, khẽ cười, cố gắng quay đầu đi nhìn nơi khác, thản nhiên nói: "Nếu ngươi thấy ngon, lần sau chúng ta lại đến, dù sao cũng không phải việc khó khăn gì."
Không biết có phải vì trong xe quá ấm áp hay không, hắn chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, cũng không biết nên làm gì, chỉ vô thức nhếch môi cười.
Ngữ Kỳ tuy mang dáng vẻ lười nhác, nhưng thật ra đều ngầm chú ý vẻ mặt của hắn, thấy hắn vậy mà lại nở nụ cười hiếm hoi, suýt nữa thì ném mất chén trà đang cầm.
Bùi Thiếu Uyên bình thường luôn có vẻ lạnh lùng thản nhiên, nụ cười giờ phút này khiến người ta có cảm giác như miếng băng mỏng chợt nứt ra, băng tan tuyết hòa, hơn nữa hắn còn vừa mới tỉnh lại, ánh mắt vẫn còn chút mơ màng, có vẻ biếng nhác, chiếc áo lông hồ ly lại càng tôn thêm khí chất công tử cao nhã thoát tục của hắn, làm cô bỗng thấy thảng thốt.
Thế nhưng hắn không ngước mắt nhìn cô, đầu vẫn gục xuống, bởi vậy không thấy dược vẻ mặt kinh ngạc của cô, trầm ngâm nhìn tấm thảm lông dê trong xe một lát, không biết chợt nhớ đến điều gì, hắn lại cúi đầu sâu hơn, thì thầm nói cám ơn.
Nếu tai cô không thính, còn luôn luôn chú ý đến hắn thì có lẽ cũng không biết hắn vừa mới mở miệng, câu cám ơn kia rất nhẹ, nhẹ đến độ như đã bị tàn lửa tí tách che mất.
Ngữ Kỳ không nhịn được mà bật cười, bỗng có ý muốn đùa giỡn, cố ý đến gần trước mặt hắn, thấp giọng nói: "Vậy ngươi muốn cảm ơn ta thế nào?"
Cô dùng "Ta" mà không phải "Bổn tọa", ngữ điệu mềm mỏng, có chút ý cười.
Tại mảnh đất xa xôi im lặng này, hai người dường như không hẹn mà cùng vứt bỏ tấm mặt nạ thường ngày vẫn đeo, khoảng cách như có như không dường như cũng hoàn toàn biến mất tại nơi này.
Cô đứng quá gần, hô hấp của Bùi Thiếu Uyên như bị nén lại, chỉ cảm thấy vành tai nóng rần, lại không thể lùi lại, khẽ quay đầu đi, im lặng không nói.
Nhưng Ngữ Kỳ không muốn buông tha cho hắn, vươn tay vén tóc hắn lên, quấn quanh đầu ngón tay: "Ta đã kể với ngươi, sư phụ ta – giáo chủ đời trước, cũng là người Trung nguyên chưa?....Khi ta vừa bước ra khỏi Minh điện, lần đầu tiên nhìn thấy sư phụ, khi đó, trên mặt ta, trên tay ta dính đầy máu, đến cả ánh mắt cũng nhuộm máu đỏ lựng, còn sư phụ ta, vẫn mặc một bộ y phục trắng như tuyết, dù không cười, đuôi mày khóe mắt cũng nhuốm vẻ ôn hòa....Đó là lần đầu tiên ta thấy mình thật dơ bẩn....Mười năm vội vã qua đi, sư phụ đã không còn, ta đã trở thành giáo chủ, lại được gặp người Trung nguyên một lần nữa..."Cô ngừng một lát, không kể tiếp, mà chỉ nở nụ cười: "Sư phụ luôn nhớ đến "Nhất xuyên yên vũ, mãn thành phong nhứ" (1), nhưng ta chưa bao giờ được nhìn thấy cản tượng ấy."
Hai câu thở trong bài thơ Thanh Ngọc Án của Hạ Chú. Tạm dịch: Một sáng mưa khói, đầy thành gió giăng.
Bùi Thiếu Uyên cuối cùng cũng hiểu được sự "Đối xử khác biệt" mấy ngày nay là do đâu nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái, chỉ cảm thấy có chút khó chịu khó hiểu...Dù thế nào, bị người khác xem như vật thay thế.... tóm lại là không ai sẽ cảm thấy dễ chịu.
Ngữ Kỳ thấy sắc mặt hắn thay đổi liền biết hắn nghĩ nhiều, bật cười thành tiếng: "Ta chỉ ngưỡng mộ sư phụ mà thôi, sao có thể đến như ngươi nghĩ chứ?"
Hắn sửng sốt, vàng tai cũng theo đó mà ửng đỏ, im lặng một lát, vẫn khó khăn mở miệng, "Kỳ thật...ta có thể dẫn ngươi đi xem." Lời vừa thốt ra đã cảm thấy không ổn, nếu cô muốn xem thì có thể tự đi xem, mình xen vào làm gì?
Ai ngờ cô lại bật cười khanh khách, thu tay lại, lùi về phía sau: "Được, khi nào đi?"
Sau khi trở về từ Thiên Sơn, hai người nhớ lại những lúc ở chung trước đây, dường như có điều gì đó đã lặng lẽ xảy ra...
Bùi Thiếu Uyên trước đây vào trong điện nếu không đứng thẳng tắp thì cũng ngồi cứng đờ, lúc này mặc dù không đến mức có thể nằm tùy tiện trên tháp nhưng cũng đã có thể ngồi thả lỏng, những ánh mắt hai người vô tình gặp nhau, cũng ăn ý hơn xưa rất nhiều, thỉnh thoảng Ngữ Kỳ còn có thể cười đùa một chút, sau đó lại rũ mắt, tiếp tục đọc sách.
Có khi cô tỉnh lại trên tháp, sẽ nhìn thấy hắn thoải mái tựa vào bên cạnh mà nghiên cứu kiếm pháp, cô cũng thuận theo tự nhiên mà dựa vào cạnh hắn, thấp giọng chỉ bảo vài câu sau đó lại nằm tiếp, lười biếng nhìn hắn: "Cũng không còn sớm nữa, ngươi có đói không?"
Ở cùng nhau mấy ngày nay, công tử Bùi gia cũng hiểu được hàm ý trong câu nói của cô, nếu lúc này hắn đang đọc đến chỗ hay thì sẽ tùy tiện đẩy đĩa bánh trên bàn trà sang chỗ cô, nếu đọc chán rồi, sẽ đi xuống gọi người nấu cơm.
Sau khi ăn cơm xong, Ngữ Kỳ liền ôm một tách trà xanh, chậm rãi nhấm nháp, một cánh tay nhàn rỗi liền bắt đầu đùa chút cổ trùng.
Lúc đầu, Bùi Thiếu Uyên hoàn toàn không thể chịu đựng được việc vừa ăn xong đã phải nhìn thấy thứ đó, thường dùng vẻ mặt không tốt lui ra ngoài. Sau đó cũng quen dần, thậm chí còn có thể liếc mắt nhìn, những lúc như vậy, cô thường rất hào phóng mà cho hắn nhìn, còn giới thiệu tỉ mỉ đây là loại cổ gì, nuôi thế nào, làm thế nào mới có tác dụng...Nói đến lúc sắc mặc hắn đen sì mới chịu dừng lại.
Cứ vài ngày như vậy, hắn mới nhận ra cô đang cố ý trêu chọc mình, cũng liền trưng khuôn mặt bình tĩnh xem cô đùa trái nghịch phải.
Mấy tháng trời nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã đến mùa xuân, Ngữ Kỳ thấy độ thân mật cùng độ hảo cảm đã dâng lên không ít, mà muốn tiến thêm một bước, phải giúp hắn chấm dứt tâm sự trong lòng – người này nếu không báo thù xong, thì cũng không có tâm tình phong hoa tuyết nguyệt.
Vì thế cô chọn thời cơ thích hợp, tỏ ý bằng tu vi võ học hiện giờ của hắn, lấy đầu của tên tạ Dự kia đã không còn là việc khó khăn, hắn có thể xuống núi. Không có việc gì có thể làm cho Bùi Thiếu Uyên hắn sốt ruột, chỉ có chuyện báo thù là hắn luôn để trong bụng, vừa nghe lời cô nói, cũng không lằng nhằng mà đi thu thập hành lý.
Đến khi hắn chào từ biệt, Ngữ Kỳ lẳng lặng nhìn hắn một lát, xoay người đến bên bàn trà, rót một chén trà cho hắn, nhìn hắn uống hết mới mỉm cười, tiến sát lại gần: "Đi sớm, về sớm."
Bùi Thiếu Uyên còn nghĩ cô sẽ dặn dò hắn một hai câu, ai ngờ cô không nói thêm gì nữa, khoan thai nhắc hắn đi sớm về sớm, không thấy chút lo lắng. Như thể cô chắc chắn rằng mình có thể thắng Tạ Dự, cũng chắc chắn rằng sau khi báo thù, hắn nhất định sẽ trở về. Khóe môi hắn không khỏi nhếch lên, ừ một tiếng.
Đợi Bùi Thiếu Uyên đi rồi, Ngữ Kỳ mới thu lại nụ cười bên môi, sai bảo đệ tử đứng bên cạnh: "Gọi Minh Thập Lục, Minh Thập Thất đến đây."
Thập Lục cùng Thập Thất là hai đệ tử cùng đi Thiên Sơn hôm ấy, đều đến từ Minh điện, bản lĩnh cao cường, qua ba ngày đồng hành kia, rốt cuộc cũng quen hơn chút so với đám đệ tử bình thường.
Hai người này vậy mà hợp nhau, lúc tới đều mặc một bộ y phục màu đen, kính cẩn quỳ gối nghe dặn dò.
Ngữ Kỳ phất tay cho bọn họ đứng lên, "Hai người các ngươi theo sau Bùi công tử, không được kinh động đến hắn....Nếu thấy hắn muốn ra tay với một nha hoàn Tạ gia tên là Lục Uyển Uyển mới ra tay ngăn cản một chút, nếu hắn muốn làm gì khác, cũng đừng xen vào...Đợi đến khi tất cả chấm dứt, giúp bổn tọa chuyển một câu cho hắn..."
Thập Lục thông minh hơn Thập Thất một chút, hành trình ba ngày đi Thiên Sơn đã khiến hắn thăm dò được quan hệ giữa hai người, nghe xong câu đó mới lớn mật ngẩng đầu hỏi: "Giáo chủ, ngài thật sự cam tâm thả Bùi công tử đi sao?"
Ngữ Kỳ liếc nhìn hắn, nhìn đến lúc hắc y thiếu niên cúi đầu xuống mới cười âm hiểm: "Nói có lệ mà thôi, hắn nếu cố tình muốn đi, hai người các ngươi cho dù có trói cũng phải lôi được hắn về đây cho bổn tọa." Nếu sự việc đến mức ấy, Bùi Thiếu Uyên cũng thật không ra sao, cô cũng không cần phải tiếp tục ôn tồn, trực tiếp chơi trò giam cầm là được, nếu may mắn, hắn mắc phải chứng Stockholm (2) tổng hợp, liền coi như là hoàn thành nhiệm vụ.
(2) Hội chứng nảy sinh tình cảm với người ngược đãi, đối xử không tốt với mình.
Thập Lục, Thập Thất nhận lệnh lui ra.
Có lẽ do lúc này Bùi Thiếu Uyên được cô bảo vệ quá kĩ, hắn không có vì chịu nhục ở Ma giáo mà hắc hóa nghiêm trọng như trong nguyên tác, bởi vậy lần này hắn cũng không tàn nhẫn đến độ diệt cả nhà Tạ gia, mà chỉ lấy đầu Tạ Dự treo trên cửa thành, lại đi bái tế cha mẹ.
Sau khi tất cả đã chấm dứt, gánh nặng đè trên vai hắn coi như cũng được đặt xuống, hắn lại không rõ vì sao mà không cảm thấy sung sướng chút nào, trong lòng chỉ có mờ mịt, người thân đã mất, kẻ thù cũng đã chịu quả báo, hắn nên đi đâu đây?
Giang Nam đang mùa tơ liễu bay đầy thành, một sợi tơ trắng chạm nhẹ xuống đầu vai hắn, Bùi Thiếu Uyên không hiểu sao lại nhớ đến lúc mình gặp người ấy, bóng dáng trong bộ tế bào mềm mại trắng như tuyết.
"Bùi Thiếu Uyên, bổn tọa biết ngươi không phải người tầm thường, chỉ cần có thời gian sẽ thành châu báu..."
"Không quen? Không sao, một ngày nào đó ngươi sẽ quen, còn nhiều thời gian."
"Hoặc là sống huy hoàng hơn tất thảy, hoặc là trực tiếp chết đi....Không có Minh điện, cũng sẽ không có bổn tọa của ngày hôm nay."
"Lần này cầm lấy mà không bôi cẩn thận, bổn tọa cũng chỉ có thể để ngươi theo bên người ngày ngày nhắc nhở."
"Bổn tọa quả nhiên không nhìn lầm người....Cái gọi là chi lan ngọc thụ, tuyết sơn thanh tùng làm sao xứng với Thiếu Uyên?"
"Bổn tọa nhớ tuyết ngư ở Thiên Sơn cũng không tệ, thịt mềm vị ngon, có điều rời nước tuyết liền khó mà sống nổi...."
"Sư phụ luôn nhớ đến "Nhất xuyên yên vũ, mãn thành phong nhứ", ta lại chưa bao giờ được nhìn thấy cảnh tương ấy."
Cuối cùng cô nói....
"Đi sơm, về sớm."
Hắn sửng sốt nhìn sơi tơ đã bồng bềnh bay kia, khóe môi vẽ nên một đường cong dịu dàng.
Cõi đời này tuy bao la rộng lớn, cũng luôn có người chờ hắn quay về.
Công tử Bùi gia xoay người lên ngựa, phi thẳng về phía Tây.
Thập Lục, Thập Thất ẩn nấp gần đó liếc nhìn nhau, biết chút lời nói giáo chủ dặn dò kia không cần phải chuyển lại nữa.
Lại đến ngày tế thần mỗi năm một lần, núi xanh vẫn như trước, mờ mịt dịu dàng, ánh mặt trời màu vàng xuyên qua rặng mây, phủ xuống hàng trăm giáo chúng.
Bùi Thiếu Uyên phi ngựa chạy vội đến,cách tế đàn hơn trăm mét mới ghìm ngựa lại, từ xa nhìn bóng dáng thon dài trong bộ tế bào trắng như tuyết kia.
Nhạc công áo trắng vẫn đang đàn bài ca dao viễn cổ, Bạch y giáo chủ thản nhiên điều chỉnh tay áo, dường như nhận thấy tầm mắt của hắn, ý cười nhàn nhạt giấu trong ánh mắt khẽ lướt qua hắn, đến khi chạm phải tầm mắt của hắn lại dày thêm ba phần, tao nhã như ngày đầu gặp mặt.
- -------------------------------------
* kết cho những người thích OE - kết cho một thế giới nhẹ nhàng!!!
p/s: (có chút tiếc nuối):
nam phụ chưa được chữa khỏi mặt để anh tự tin hơn khi đứng cạnh nữ 9 (T. T)