Chương 9: Nhóc đại ca
Chương 9: Nhóc đại ca
Nằm trên nệm An mở ra thông tin vảng hệ thống.
"[ Điểm nỗ lực 500
Điểm kinh nghiệm: 2 000/10 000 ]"
Hôm nay kiếm được 300 điểm còn dư 200 điểm vừa vặn 500. Bản này chơi với mấy đứa bạn trong xóm An mới để ý là mình trông nhỏ hơn hẳn nếu so với mấy đứa cùng lứa. An muốn cao lớn hơn nhưng nhất thời cũng chả có cách nào, An chợt nghĩ ra một ý tưởng rồi hồi hệ thống,.
"Thống bro tui dùng điểm nỗ lực đổi chiều cao được không?".
Hệ thống trả lời. "Có thể trước mắt bạn cáo 130cm từ 130cm lên 140cm mỗi cm cần thanh toán 100 điểm nỗ lực".
An nghe vậy vui mừng trong lòng. "Đúng là chỉ cần có điểm cái gì cũng đổi được thiệt ha. Thế tui muốn cao lên 5cm".
"Ting! Trừ 500 điểm nỗ lực. Cộng 5cm, bạn sẽ cao lên 5cm sau 15 ngày".
"Uầy, may mà tăng lên từ từ chứ tự nhiên cao lên 5cm cũng kì". Nói chuyện với thống bro An chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Sáng hôm sau như mọi hôm, An đến trường. Do hôm qua đã hẹn với hai nên hôm nay cả hai đứa An và Phúc đều đến khá là sớm. Hai đứa đi quanh cả trường cứ thấy tụ nào đang chơi thẻ bài là đều chạy tới mời chào rồi chào hàng mấy đứa trong lớp. Vì bán rẻ nên cũng có nhiều đứa mua nhưng do là con nít nên cũng chẳng có bao nhiêu tiền. Đến giờ ra chơi bán trong lớp xong hai đứa lại chạy sang các lớp khác để bán, việc chạy sang các lớp khác làm An bán được cũng khá nhiều. An có ghé qua lớp 5A3 nhưng không thấy nhóm của bọn Quốc Anh đâu chắc là đi đá cầu hết cả rồi. Cứ thế An và Phúc cứ chạy hết lớp này tới lớp khác xuống cả dãy đằng sau nơi học của khối khác để bán thẻ bài, đứa lấy hàng đứa thu tiền phối hợp cứ phải gọi là ăn ý.
Thẻ bài hai đứa vất vả nhập về bán chạy làm cho cả hai thấy được nỗ lực của mình được đền đáp nụ cười trên gương mặt của cả hai đứa lúc này đã nó rõ niềm vui vẻ của chúng.
Thời gian từng ngày từng ngày nhẹ nhàng trôi qua. Nhịp sinh hoạt của An tuy có lặp đi lặp lại một chút nhưng cũng vôi cùng phong phú. Sáng sớm đến trường cùng Phúc bán thẻ bài ra chơi thì cùng bọn Quốc Anh đá cầu. Trưa thì ở nhà học bài hồm nào hết hàng thì cùng thằng Phúc đi nhập, nhờ vậy mà quan hệ của hai đứa với ông Trung, ông A và chú X cũng gần hơn một chút. Tối thì cùng cả đám.nhóc trong xóm đi chơi.
Cứ thế một tháng cũng đã qua. Một tháng này An với Phúc đi nhập hàng 4 lần, cả hai cũng kiếm được một khoảng tiền kha khá. Nhờ việc hay chạy đi các lớp khác mà An và Phúc đã có chút danh tiếng ở trong trường, cũng có thầy cô chú ý tới việc buôn bán của hai đứa nhưng cũng không nói gì. Một tháng qua An đã phải dùng 2 lần thuốc hồi phục tạm thời để duy trì đôi mắt bình thường nên về mặt sinh hoạt thì cũng không có gì bất tiện.
Sau một thời gian quan sát, ba mẹ quyết định dắt An đi bệnh viện để khám mắt. Bác sĩ nói mắt An để khỏi một cách thần kì, lúc đầu ba mẹ cũng không tin tưởng lắm nhưng bác sĩ đã giải thích cho ba mẹ bằng các thuật ngữ cao siêu các câu nói thâm sâu mà tác giả cũng không biết ông bác sĩ nói gì thì ba mẹ cũng tin là mắt An hoàn toàn khỏi bệnh. Ba mẹ vui vẻ, An cũng thay đổi từ một đứa trầm mặc ít nói dần dần trở nên tự tin năng động hơn, không khí trong gia đình cũng hòa hợp và hạnh phúc hơn.
Cái vẻ chửng chạc của An thu hút đám nhóc trong xóm nên chúng nó khá là thích chơi với An. Điều này khiến cho nhóc đại ca cảm thấy khó chịu vì An chiếm hết hào quang của nó. Thế là nó quyết định đánh An để lấy lại cái uy đại ca của mình. Nhưng nó đâu có ngờ sau một tháng An đã có sự biến hóa khá rõ ràng.
[ Họ tên: Lê Hòa An
Cấp hệ thống:Cấp 1(9 500/10 000 ĐKN)
Tuổi: 10 tuổi ( 18 tuổi)
Chiều cao:130cm lên 136cm
Cân nặng 28kg lên 31kg
Sức mạnh:0,6 lên 0,7
Tốc độ:0,6 lên 0,7
Phòng thủ:0,5 lên 0,7
Giác quan:0,3 lên 1,0
Trí tuệ:1,4( dung hợp với linh hồn trong quá khứ)
(Chú thích: Người trưởng thành bình thường là 1)
Kĩ năng:
Ngữ văn Lv3(60%) Toán học Lv3(15%) Tiếng Anh Lv2(50%lên 90%) Hóa học Lv3(15%) Vật lý Lv3(24%) Sinh họcLv3(8%) Các môn học khác Lv3....
Điểm nỗ lực:7 000 ĐNL (mỗi nỗ lực cố gắng 1 giờ sẽ thu được 100 ĐNL)
Điểm kinh nghiệm 9 500 ĐKN]
Một tháng qua An kiếm được cũng nhiều điểm nỗ lực. Mấy cái chỉ số tăng lên có cái do cơ thể tự nhiên tăng trưởng còn có cái là An dùng điểm nỗ lực đập.
Lúc này cả đám.nhóc đang cùng nhau chơi đùa thì nhóc đại ca lao về phía An quát lớn. "Tao nhịn mày cả tháng rồi nha con ch* mắt mù này. Mày chỉ là thằng khuyết tật thôi mà giả ngầu cái gì. M* mày ăn đòn đi". Nói rồi nhóc đại ca giơ cao quả đấm mục tiêu hướng về mặt An mà đến.
Thấy vậy An vội lùi lại dùng một tay bắt lấy quả đấm của nhóc đại ca rồi dung tay còn lại đẩy nó ra xa. An di chuyển để giữ một khoảng cách nhất định rồi mở miệng. "Có gì từ từ nói làm gì mà phải đánh nhau". An thử dùng lời nói để hòa giải.
"Mày bày đặt giả ngầu tranh chức đại ca xóm với tao. Có ngon thì nhào dô đánh một trận ai thắng sẽ là đại ca xóm thực sự". Nhóc đại ca quát lên đầy thách thức.
Thấy có thể nói chuyện được nên An tiếp tục mở lời. "Đại ca xóm là người chơi giỏi các trò chơi thế giờ thi xem ai giỏi hơn thì là đại ca xóm được chưa".
"Ok. Bầu một đứa làm trọng tài tao với mày chạy đua, vật tay với sút penanty ai thắng 2 trò là thắng". Nhóc đại ca nói, đây đều là mấy trò mà nó sở trường nhất.
"Ok, được được được". Thấy có thể thương lượng An thở phào một hơi. Với sức của An hiện tại đánh nhau dư sức nhưng An không muốn ba mẹ lo lắng. Thế là trong khi thi đấu với nhóc đại ca An đều cố gắng nhường cho nó có thể thắng, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Như mong muốn, nhóc đại ca đã giành được chiến thắng ở cả 3 trận đấu nhưng cũng không ai thèm chúc mừng hay ngưỡng mộ nó nữa. Dù nó đã chiến thắng nhưng cái cảm giác quen thuộc lấy trước nó không lấy lại được. Đám nhóc vẫn hờ hững với nó và xoay quanh An thúc giục An tiếp tục bày ra các trò chơi mới.
Nhóc đại ca cảm thấy uất ức, rõ ràng nó đã chiến thắng tên mắt mù kia rồi mà sao không ai công nhận nó. Nó bật khóc bỏ chạy về nhà. Thấy vậy An thở dài nghĩ thầm. "Sự thay đổi của bản thân đã ảnh hưởng đến người khác rồi à".
"Mấy đứa tự bày trò chơi với nhau đi nha anh mày đi theo nó coi sao". Nói rồi An cũng chạy đi theo hướng của nhóc đại ca.
Đi được một đoạn An nghe được tiếng thút thít ở ngay gốc cây bên cạnh. Lại gần, trong màn đêm Am dần thấy rõ được nhóc đại ca đang ngồi khóc một mình dưới gốc cây. "Nói chỗ tối thui vậy muỗi chích đó mày". An nói.
Thấy An lại gần nhóc đại ca xóm mếu máo nhìn An nói. "Mày tới đây làm gì. Giờ mày là đại ca xóm rồi mày tới để chê cười tao chứ gì".
An ngồi xuống bên cạnh vỗ nhẹ vào vai nhóc đại ca. "Không tao đâu có chê cười gì mày. Mày nghĩ nhiều rồi tao đâu có muốn giành chức đại ca với mày".
Nhóc đại ca thút thít. "Nhưng mày mù mà mà còn giả ngầu để tụi nó nghe theo mày là giành chức đại ca với tao rồi".
An cười ha ha nói rằng. "Tao làm gì mù chỉ là mắt bị quái bệnh mà thôi. Với lại lúc trước tao đi khám bác sĩ nói tao khỏi rồi. Mắt tao bình thường rồi thì tao phải vui vẻ phải làm mọi thứ tao muốn làm chứ. Sao cứ giống như lúc trước được tao phải thay đổi để bản thân tốt hơn này hiểu chưa".
"Thế tại sao chúng nó thích chơi với mày hơn tao, tao mới là đại ca mà". Nhóc đại ca thắc mắc hỏi.
"Sao tao biết được. Tao thấy chơi mà mấy đứa nhỏ chịu thiệt còn mấy đứa lớn thì chán vậy đâu có vui. Phải chia đều ra thì mới công bằng mới hấp dẫn đúng không. Đứa lớn bảo vệ đứa nhỏ sẽ có cảm giác thành tựu của đàn anh còn đứa nhỏ thì phối hợp để cả dội có thể thắng trò chơi. Vậy mới vui chứ". An giải thích nói.
Nghe An nói nhóc đại ca mới sững sờ. Nó lúc này mới hồi tưởng lại bản thân mình. Nó nghĩ. "Mình là ... ".
Hết chương 9 .