Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Nỗ Lực Sẽ Có Hồi Báo

Chương 7: Bạn mới và ông Trung nhờ giúp đỡ




Chương 7: Bạn mới và ông Trung nhờ giúp đỡ

Chương 7: Bạn mới và ông Trung nhờ giúp đỡ

Đi được thêm vài bước, phía trước mặt An là một nhóm 4,5 đứa đang chơi đá cầu. Lúc này một đứa đá hơi mạnh làm cầu bay ra xa rơi ngay trước chân của An.

Một giọng nói hướng về phía An gọi:" Bạn ơi nhặt dùm mình trái cầu với ".

An nhìn về phía người gọi mình, giọng nói ấy phát ra từ một cậu nhóc tương đối cam gầy da dẻ cũng khá trắng trẽo. Trên người mặc một bộ đồng phục thể dục giống với mấy đứa xung quanh chắc là cùng một lớp. Trên tay trái đeo cái đồng hồ điện tử màu đen nhìn rất ngầu, chân đi giày thể thao màu trắng. Gương mặt cũng khá đẹp trai nhìn chung thì cậu bạn này để lại một ấn tượng khá tốt đối với ai lần đầu gặp. Nhặt trái cầu lên An hướng về phía nhóm của cậu bạn ấy cười nói:" Cho tui chơi với, đông đong mới vui".

"Ok. Dô đây chơi nè " Cậu bạn ban nãy lên tiếng, các bạn khác cũng rất là nhiệt tình. Thế là An tham gia vào tụ đá cầu. Cả đám xếp thành vòng tròn cầu bay tới đứa nào thì đứa đó đá. Nhìn trái cầu bay qua bay lại, cảm nhận được chuyển động của trái cầu bằng chính mắt mình một cách rõ ràng và cả cái khả năng phand ứng linh hoạt của cơ thể này. An cảm thán trong lòng:" Có một đôi mắt bình thường như bak người thật tuyệt vời quá.".

An ăn ý phối hợp với các bạn một cách nhịp nhàng, cầu bay qua bay lại không ngừng. Động tác của An nước chảy mây trôi chẳng mấy chốc An đã toàn hoàn hòa mình vào bầu không khí của cả bọn. Dường như khi người ta tận hưởng sự vui vẻ thì thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, An cảm giác mình chơi còn chưa đã thì thời gian ra chơi đã hết rồi. Cả bọn giải tán ai về lớp nấy, lúc này An mới biết tên của cậu bạn ban nãy là Quốc Anh, An cũng biết cả tên của mấy bạn khác, cả đám đều học lớp 5A3. Quốc Anh nói cậu ta và nhóm bạn của cậu ấy đều đá cầu ở đó mỗi ngày lúc nào đến chơi thì cứ đênz đó là thấy. Vậy là An đã có thêm cho mình một vài người bạn mới, những người bạn mà dòng thời gian trước An không hề có.

An vào lớp ổn định chỗ ngồi. Học tập hồi lâu cuối cùng cũng đến giờ ra về. Lúc nãy An học toán với sử. Thật sự nghe giảng môntoasn với An nó chán ơi là chán may có môn sử gở gạc lại nên cũng kiếm được 100 điểm nỗ lực. Theo chân Phúc mập ra bãi giữ xe An vừa đi vừa nói:" Ê mày có muốn tự bản thân mình kiếm tiền không. Mày thấy tao bán thẻ bài đó mày muốn bán kiếm tiền giống tao không."

Phúc mập nghe vậy cũng thấy hứng thú:" Muốn chứ, mày bán rẻ vậy vẫn kiếm được tiền à".

"Ừ tao tìm nguồn hàng rẻ, tao mua về bán lại. Mày làm chung với tao hông chứ tao ít vốn mua không được bao nhiêu hàng". Thấy Phúc mập hỏi thì An trả lời.



Phúc mập đứng lại chau mày suy nghĩ một lúc rồi nói với An:" Làm! Mày có bao nhiêu vốn rồi ? Mày cần tao góp bao nhiêu nữa ?"

"Tao có 740k rồi. Mày góp được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Tao nhập về giá 40k một hộp, ông chủ nói còn có thể giới thiệu cho t nguồn hàng rẻ hơn nữa". Thấy Phúc mập đồng ý theo mình làm An mười phần vui vẻ cho nó giải thích. Hai thành đạt được ý kiến chung, thống nhất về nhà ăn cơm rồi hẹn nhau 1h trưa ở cổng trường gặp.

Về nhà ăn uống no nê, tranh thủ làm xong bài tập hôm nay. Đến tầm 1h kém 20, An xách lên cái ba lô nhỏ đội cái nón cho đỡ nắng đầu rồi đi lên trường. Tới nơi An thấy một thằng mập đang ngồi trên chiếc xe đạp dưới cái năng chang chang ở trước cổng trường. Không ai khác đó là Phúc mập. An nhìn nó rồi nói :" Mày khùng hả đứng chỗ nắng chang chang vậy. Sao không đội cái nón hay kiếm cái bóng mát mà đứng. Không thì mày ngồi trong quán đổi diện cổng trường kìa".

"Biết gì đâu. Tao đâu có nghĩ sâu xa vậy" Phúc mập cười ha ha.

An thờ dai, con nít đơn thuần quá. Kêu nó chờ ở cổng trường nó chờ đúng ngay ở cổng trường luôn chả linh hoạt tí nào. An lên yên sau xe Phúc mập, An chỉ chỉ đường hai thằng vừa chở nhau vừa nói chuyện. Trò chuyện một hồi An biết được Phúc mập lấy ra w triệu góp vốn dô với An. Tiền này là ông bà nó lên thăm lén cho nó nên ba mẹ nó không biết nó mới dám lấy chứ mà kêu nó đập heo thì còn lâu nó mới làm.

"Mày góp nhiều vậy tiền lời mày muốn chia ra sao ? ". An hỏi

Phúc mập đạp xe mặt vẫn hướng về phía trước trả lời An:"Bạn bè mà chia đôi thôi. Mày là người ra ý tưởng mà, mày không nói thì tiền đó tao xài từ từ cũng hết. Thử chung với mày kiếm tiền coi đó là cảm giác gì."

An nghe Phúc mập nói vậy cũng bật cười: Đúng là bạn đó của tao". Nói rồi an vỗ bôm bốp vào lưng Phúc mập đến khi nó la đau An mới thấy có cái gì không đúng mà thu tay lại.

Đến nơi, vẫn là cái cảnh mà lần đầu An đến đã thấy được rất vá rất rất nhiều đồ chơi. Phúc mập lần đầu đến nên anh chàng khi thấy cảnh trong tiệm của ông Trung thi hào hứng lắm. Cứ nhìn hết bên này tới bên kia, thấy món đồ chơi nào đang hot hay giống trên phim hoạt hình là thốt lên thích thú. Cầm cái này sờ cái kia, chạy tới chạy lui chơi quên luôn cả trời đất.

An cũng kệ chả thèm liếc mắt đến nó nữa, bước thẩng vào trong hướng về ông Trung, người đang ngồi xem phim truyền hình trên ti vi nói:"Ông ơi con quay lại rồi nè. Thẻ bài hôm qua mua về nay con bán hết rồi nên con tới nữa nè ông. Lần này con còn rủ thêm thằng bạn thân buôn bán chung nữa nè".



Có kinh nghiệm từ lần trước nên lần này An mở miệng nói rất tự nhiên không còn rụt rè như hôm đầu đến nữa.

Nghe tiếng nói của An, ông Trung quay đầu lại. Nhìn thấy An ông cười:"Thằng nhóc hôm qua đây mà. Mày bán hết rồi à coi bộ cũng có tài buôn bán đó nha. Ha ha ha". Ông Trung trêu ghẹo nói.

An ngại ngùng cười cười:"Dạ có gì tài đâu ông ơi may mắn thôi, may ma ws thôi à".

Lúc này sau khi chơi chán chê thì Phúc mập cũng đi vào. Thấy ông Trung nó cúi chào ông một tiếng rồi tiến đến ngồi bên cạnh An. Thấy hai đứa nhóc ngoan ngoãn lễ phép, ông Trung hài lòng nhẹ gậu đầu.

"Hôm qua ông nói với mày nếu mày bán được ông sẽ giới thiệu cho mày chỗ lấy hàng rẻ hơn đúng không." Ông Trung nhìn An nói

"Dại đúng ại. Ông có nói ạ". An cũng lễ phép mà đáp lại ông.

"Nếu mà chỉ bây không thì không thú vị. Bây giúp ông vài việc đi rồi ông chỉ cho ây chỗ nhập hàng rẻ hơn". Ông Trung hướng về phía cả hai đứa từ tốn nói.

"Dạ ông cần giúp gì tụi con giúp cho ạ". Cả hai đứn hai miệng mà một lời nói.



"Tốt vậy hai đứa bây phụ ông. Một đứa dọn đẹp nhà một đứa phụ ông bê hàng"

Làm quần quật gần một tiếng đồng hồ An với Phúc đều mệt muốn đứt hơi. Lúc này ông Trung rót cho mỗi đứa một ly nước rồi tiếp tục nói:"Uống miếng nước đi rồi bây giúp ông đưa cái này cho bạn của ông. Bây cứ hỏi tiệm tạp hóa ông A là người ta chỉ cho. Còn cái này đưa qua xưởng X khu phố kế bên cứ nói là đồ ông Trung đồ chơi đưa là người ta cho bây dô à. Vậy nghe, giúp ông đi. Ha ha ha".

"Dạ. Tụi con nhớ rồi. Haiz". Ngoài miệng nói vậy chứ tay chân đang phản ánh nội tâm không muốn làm của hai đứa rồi. Trên đường Phúc thử thuyết phục An quay lại trả đồ cho ông Trung rồi về khỏi làm. Dù mệt nhưng An vẫn muốn kiên trì tiếp dẫu sao nhờ ông mà An mới kiếm được 80k đầu tiên trong đời bằng sức mình. Thấy bạn thân kiên trì Phúc mập cũng đành bồi bạn mình làm mà không kêu ca gì nữa.

Vừa đi vừa hỏi đường, tiếp xúc với đủ thứ người từ lúc đầu còn hơi ngại ngùng nhưng nhiều lần rồi hai đứa cũng quen. Cuối cùng cũng tìm được mục tiêu đầu tien, cửa hàng tạm hóa ông A. An cầm trong tay góp hàng mà ông Trung nhờ đưa giùm tiến vào bên trong.

"Ông A ơi, ông Trung nhờ cháu đưa đồ cho ông ạ". An lớn tiếng nói vọng vào trong.

"Ơi tới đay". Một người đàn ông trạc tuổi ông Trung từ phía sau nhà đi lên. Ông nhận đồ vật trong tay An rồi ông mời hai đứa uống nước và ăn bánh kẹo. Ông A mở ra đôf vật mà An đưa cho ông, sau khi tỉ mĩ xem xong thứ bên trong đồ vật ông nhìn về phía An và Phúc cười tũm tĩm. Ông nói:

"Hai đứa trông tiệm giúp ông nhé, ông có việc gấp phải ra ngoài xử lí một lát. Ông về nhanh thôi không bao lâu hai đứa yên tâm. Mai mua cái gì thì bán giúp ông luôn nha. Giá tiền mỗi món hàng ông có ghi trong cuốn sổ đó". Nói rồi ông chỉ tay về phía một cuốn sổ màu đen. Xác nhận cả hai đứa đã nhìn thấy ông mới vội vàng lấy vài món đồ rồi nhanh chân ra khỏi cửa hàng. Mọi việc diễn ra quá nhanh An và Phúc còn chuâ phản ứng kịp ông A đã đi mất tăm. Hai đứa ngơ ngác nhìn nhah.

"Giờ sao An"

"Thì trông tiệm giúp ông chứ sao"

"Thế có người mua đồ làm sao tao có bán đồ bao giờ đâu ?"

Không chờ An giải thích làm sao bán đồ thì thấy có người tới để thị phạm cho Phúc luôn.. một bác gái tầm tuổi trung niên tiến vào cửa hàng:

"Chủ tiệm ơi..... "

Hết chương 7 .