Chương 1: Xin chào! 2016
Chương 1: Xin chào! 2016 ( sửa )
Một buổi tối tháng 7 năm 2024
Trong một con hẻm nhỏ quận H, Tp.HCM, có một dãy trọ dài, gồm sáu căn liền kề, đều có diện tích nhỏ hẹp tầm trên 20 mét vuông.
Bên trong căn phòng trọ thứ ba, một gia đình bốn người đang ngồi nói chuyện với nhau. Người mẹ với gương mặt buồn bã, run giọng run nói với con trai đối diện :
"Con ơi, con thi điểm thấp quá, không vô được trường Đại Học nào tốt hết! Còn trường con học được, thì học phí mắc quá, mẹ làm thuê cho người ta một tháng có 6-7 triệu, sao đóng nổi hả con?"
"..." Người con trai cúi đầu câm nín, đau khổ.
"Ba con vừa lớn tuổi, vừa bệnh hoạn không đủ sức khỏe, đi làm thợ hồ đâu có ai thèm nhận nữa. Trong nhà còn em con đi học, rồi thêm tiền thuốc thang của ba con mà chỉ có một mình mẹ lo. Không thể nào xuể"
"Dạ!". Chàng trai chỉ biết cúi đầu.
Người mẹ vừa giận vừa xót xa thương con, bà lựa lời trách móc nhẹ nhàng nhất:
"Mắt của con đã vậy, lúc trước mẹ nhắc hoài không được, cứ cắm đầu vào máy tính chơi game không lo học. Hỏi đến thì con nói học bài rồi, nhưng giờ kết quả này là sao?"
"Dạ... dạ...". Người con trai chỉ biết cúi đầu xấu hổ, liên tục đáp lại bằng những chữ dạ thưa vô nghĩa...
Người con trai ấy tên An Lê Hòa An năm nay vừa tròn mười tám tuổi, mới thi tốt nghiệp THPT không bao lâu và có kết quả vô cùng tệ hại.
Ngồi cạnh bên, em gái Vy thấy thương anh hai nên giải vây giúp:
"Mẹ ơi, tối rồi mình đi ngủ đi nha mẹ!"
"Trời cũng tối rồi mẹ thằng An, cho con cái nó nghỉ ngơi, bà cũng la nó cả buổi rồi, hàng xóm người ta cười cho". Ba của Hòa An cũng cất giọng khuyên bảo vợ.
Thấy hai ba con khuyên bảo, người mẹ thở dài kết thúc buổi la rầy.
"Được rồi, thằng An đánh răng xúc miệng rồi lên gác ngủ đi! Vừa ngủ vừa suy ngẫm lại đi con".
Vài chục phút sau, Hòa An ngã lưng xuống nệm trên gác lửng.
Trong không gian yên tĩnh và bóng tối bao trùm, Hòa An thấy rất hối hận.
Thật ra, anh chàng này đã tỉnh ngộ và thông suốt rồi, không cần mẹ phải la mắng khuyên lơn.
Đầu năm lớp 5, Hòa An bị mắc một quái bệnh về mắt, không nhìn thấy xa và rõ được.
Mới đầu mọi người cho rằng là bị cận thị, nhưng khi kiểm tra thì lại không phải, bác sĩ nói đây là một trường hợp đặc biệt, đeo kính cận không có tác dụng và không có thuốc để chữa.
Từ đó về sau, lúc đi học Hòa An không nhìn thấy bảng dù ngồi bàn đầu, đành phải học bằng việc nghe và nhìn bài của bạn bên cạnh.
Ban đầu khi bài vở đơn giản thì vẫn ổn, nhưng càng về sau bài vở càng phức tạp và nhiều hơn rất nhiều, Hòa An bị đuối, nhưng nhà nghèo không có tiền đi học thêm.
Rồi đến khi các bạn bên cạnh cảm thấy khó chịu vì Hòa An cứ nhìn bài ké, lúc đó Hòa An sụp đổ, vô phương đuổi kịp lớp học.
Vậy là từ một học sinh chăm ngoan, Hòa An nhận ra bản thân có cố gắng mấy cũng không theo kịp các bạn.
Hòa An buông xuôi, đắm mình vào trò chơi, truyện online để tìm niềm an ủi, để trốn khỏi thực tại để quên đi những việc phiền lòng.
Khi ở trong trò chơi, Hòa An là cao thủ ai cũng hâm mộ, Hòa An thích cảm giác được mọi người chú ý.
Còn trong truyện online, nhân vật chính luôn mạnh mẽ, may mắn, có thể sống tự do tự tại theo ý thích riêng... Hòa An cũng muốn làm một nhân vật chính như vậy.
Không như ngoài đời, Hòa An ngày càng thấy mình bị cô lập, không ai nghe cậu nói chuyện, bệnh hiếm về mắt làm cậu càng ngày càng tự ti và phong bế...
...
Lúc nhận phiếu báo điểm Hòa An suy nghĩ rất nhiều, rất, rất nhiều và đã thông suốt: Bản thân cậu cần phải thay đổi.
Hòa An hối hận, hối hận vì đã buông tha mà không tiếp tục cố gắng học tập.
Hối hận đã trầm mê điện thoại mà ảnh hưởng sức khỏe.
Hối hận vì đã không hiểu chuyện để cha mẹ vất vả.
Hối hận vì đã không lạc quan, không mở lòng, không dũng cảm làm những thứ mà bản thân muốn làm.
Đau đớn nhất không phải thất bại mà là tự bản thân mình từ bỏ quá sớm.
Dù muộn nhưng Hòa An vẫn muốn thay đổi, nhiều lúc cậu tự hỏi nếu không bị quái bệnh, cuộc sống của cậu sẽ là cái dạng gì? Sẽ thú vị hơn hiện tại không?
Cứ thế, vừa suy nghĩ hối hận Hòa An vừa dần dần ngủ th·iếp đi.
"Ting! Nếu có một cơ hội để bù đắp quá khứ bạn có quay lại không ?".
"Ai đang nói chuyện vậy? Chắc là mơ rồi. Ha ha... nếu có cơ hội quay lại, ai mà không muốn chứ, tất nhiên là có rồi!"
"Ting! Xác nhận. Hệ thống Nỗ Lực đã được kích hoạt. Tiến hành quá trình đưa người sở hữu quay về quá khứ".
"Ting! Quá trình diễn ra thành công. Xác nhận hoàn thành".
...
"Dậy đi học con! Dậy đi, trễ học rồi!"
Âm thanh kêu í ới của mẹ từ dưới bếp vang lên trên gác làm cho Hoà An tỉnh giấc.
Cậu từ từ mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn xung quanh, trông thấy vẫn là khung cảnh căn gác quen thuộc, cứ ngỡ là một ngày bình thường thì biến cố xảy ra.
Hòa An sững sờ khi nhìn thấy tay chân của mình:
"Tay chân ta bị sao vậy nè. Giọng mình sao cũng lạ vậy ta?".
Nói rồi cậu cầm điện thoại ý đồ dùng camera trước để soi gương.
"Ủa, cái điện thoại này hư 2 năm, vứt lâu rồi mà, sao giờ ở đây, lại còn mới nữa".
Nhìn thử vào màn hình:
30/2/2016, 6h10' sáng
Hòa An ngơ ngác nhìn những gì hiển thị trên màn hình điện thoại.
Bỗng lúc này một âm thanh kì lạ xuất hiện trong đầu của cậu:
"Ting! Chào mừng bạn đến với Hệ thống Nỗ Lực. Chúc bạn có những phút giây sử dụng hệ thống vui vẻ. Mọi thắc mắc cứ hỏi để được giải đáp".
Với kinh nghiệm từ vô số bộ tiểu thuyết mạng thì Hoà An đại khái hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi.
Hiện giờ cậu đã có hệ thống, cái mà rất nhiều nhân vật chính trong truyện được sở hữu. Ngẩn người một lúc lâu, Hòa An bình tĩnh lại, nhìn ngó chung quanh để cảm nhận mọi thứ rồi cảm thán:
"Quay về quá khứ gần chục năm mà cái gác vẫn y chang chả thay đổi gì, nhà nghèo quá mà!".
Nhìn lên bàn tay nhỏ gầy tong teo của mình, và gương mặt non nớt của bản thân khi soi trên gương nhỏ, Hòa An nhéo mình một cái đau điếng.
Xem ra cậu thực sự không nằm mơ rồi. Cảm nhận cái không khí của năm 2016 tâm trạng của Hòa An dần ổn định lại.
"Tháng 2 năm 2016, lúc này mới ăn tết xong không bao lâu. Đang học học kì 2 của năm lớp 5 đây mà!".
Tự lẫm bẩm một hồi An nhận ra mình còn có hệ thống, cậu hưng phấn hỏi:
"Hệ thống, bạn có chức năng gì vậy?"
End of Chapter 1 .
Tậm sự của tác giả. Uầy, truyện tui viết được đăng lên rồi nè cảm giác vừa ngại vừa vui. Ngại vì giống như có người đang đọc nhật kí của mình vậy còn vui vì có người cùng tui quan sát thế giới tui tạo ra qua từng câu chữ.
Bạn tui nó nói là mày viết không quá ba chương đâu nhưng tui vẫn viết tiếp đấy thôi. Năm nay tui học 12, học ở trường cả ngày tối đi học thêm nữa nên 10 chương này là cả công trình lúc rãnh rỗi trong nữa tháng của tui đó. Tui bỏ game rồi tui chỉ còn thú vui là viết lách linh tinh thôi. À dàn ý của tui còn thô sơ lắm nên mọi người có ý tưởng gì thì cứ đóng góp nha.
Nếu thấy truyện đọc cũng ok thì cho tui xin 1 like nha ( cái like màu xanh tui thấy đẹp hơn nút tym màu hồng) à nếu mà cho tui một bông đề cử thì càng tốt( hết bông rồi thì mai dô cho cũng được nha ahihi). Xin cái ơn mọi người rất nhiều.