Hệ Thống Nhiệm Vụ: Cửu Cửu Công Lược Thôi Nào !!!

Chương 157: Công Chúa Bắc quốc và thứ nữ Vệ phủ 29 (hoàn)




Cách biên giới hải nước Nam, Bắc 50 dặm.

Khi đến đến nơi đã là ba ngày sau.

Nam Vi cùng nàng xuống xe ngựa.

Nàng nhìn vườn trúc trước mặt mày hơi nhíu hỏi:

"Là nơi này?"

Nam Vi gật đầu đi vào, nàng định đi theo thì Nam Vi lên tiếng:

"Không cần vào cùng ta đâu... Tốt nhất là vào trong căn nhà trúc ở bên trong gần nơi ta đứng, có lẽ sáng ngày mai ta mới ra..."

Nàng nghĩ một chút rồi gật đầu.

Nam Vi đi vào bên trong.

Nàng ở bên ngoài một chút rồi theo chỉ dẫn của Nam Vi đến căn nhà trúc.

Quả đúng như lời Nam Vi nói tối hôm nay Nam Vi không đến nhà trúc.

+-++++++++

Ngày hôm sau.

Nàng nhàm chán mà nhìn ngắm những cây trúc xung quanh thì nhìn thấy một thiếu nữ một thân hỉ phục bước tới... Không ai khác chính là Nam Vi.

Chỉ sau một đêm mà Nam Vi sắc mặt tiều tụy đi rất nhiều, hốc mắt đỏ hoe.

Nàng nói chuyện vài câu sau thì giúp Nam Vi ổn định lại sắp xếp đồ đạc trong nhàu xong thì nói lời từ biệt.

Nam Vi có chút không nỡ những cũng không làm gì chỉ nói vài lới ý bảo nàng giữ gìn sức khoẻ.

--------_--------------

Dưới đáy vực, sơn cốc.

Minh Thần ngồi dưới đất dựa người vào gốc hoa đào không để ý bộ bạch y sạch sẽ của mình bị vấy vẩn.

Đôi mắt hắn chứa sự u sầu không thể hiểu, tay đặt lên thân cây...

10 năm... 10 năm rồi, thời gian trôi thật nhanh, 10 năm trước gặp nàng hành y cứu thế, ngoài miệng lúc nào cũng nói những lời khó nghe nhưng nội tâm lại nghĩ cho người khác, cố gắng bao phủ bản thân bằng một lớp gai độc để che giấu đi sự yếu đuối của bản thân.

Cảnh tượng nàng dịu dàng bắt mạch cho bệnh nhân, an tĩnh bốc thuốc cứu người mãi ở trong đầu ta khiến ta ngày nhớ đêm mong, rồi một ngày nàng xuất hiện một lần nữa, nhưng lại không phải một thân khí chất tiên nhân cứu giúp chúng sinh như trước mà là toàn thân vết thương, nàng rơi xuống đây rồi mất đi toàn bộ kí ức trước đó...

Nàng thành một tiểu cô nương ngây thơ trong sáng không hiểu sự đời, nàng trở thành học trò của ta, 1 năm sau đó nàng gả cho ta, cây đào này được gieo mầm vào ngày thành thân của chúng ta thay cho lời thề mãi không chia lìa ... rồi Tĩnh Nhi ra đời, thằng bé chính là kết tinh tình yêu của hai chúng ta ...

Ngẫm lại 10 năm qua, đây chính là những năm tháng đẹp nhất trong cuộc đời của Minh Thần ta.

Cuộc sống trước lúc nàng xuất hiện không chém giết thì cũng là tranh đoạt, lúc nào cùng ... Nàng xuất hiện giống như ánh sáng dẫn ta ra khỏi bóng tối, ánh mặt trời khiến cho ta cảm nhận được sự ấm áp, ánh trăng sáng cho ta sự dịu dàng...

Biết rõ ràng tình yêu đó không giành cho mình, sự dịu dàng đó không phải của mình nhưng vẫn cố chấp... Đúng là ngu ngốc mà...

Minh Thần khẽ nhắm mắt lại... Hắn mệt mọi muốn nghỉ ngơi một chút...

Đúng lúc này Minh Thần có cảm giác có người ôm hắn, dựa vào trong lồng ngực hắn...

Minh Thần mở mắt nhìn thiếu nữ xinh đẹp khép mình, yên tĩnh mà nằm trong lòng hắn... Hắn nở một nụ cười ấm áp, tay khẽ vuốt tóc nàng giọng nói chất chứa sự hạnh phúc:

"Trở về rồi?"

Nàng nhẹ giọng "ừ" một tiếng.

Hắn không nói nàng cũng không động, cuối cùng sau một lúc Minh Thần mới làm ra phản ứng, tay hắn ôm chặt lấy nàng cằm đặt lên đỉnh đầu nàng, giọng nói trầm say như có men rượu:

"Ta yêu nàng."

Nàng ôm chặt Minh Thần hơn, vùi mặt vào lồng ngực hắn tham lam hưởng thụ sự ấm áp đến từ hắn, thật lâu nàng mới cất giọng nói nỉ non:

"Ta cũng vậy... Rất thích chàng... Rất thích... Minh Thần..."

...………………………… End