Hệ Thống Này, Ta Không Cần!

Chương 35: Dạo Thanh Lâu.




(Tác covid mới khỏi, quay lại với quý zị đây.)

Hệ thống này, ta không cần!



Nghe Lý Hiền kể lại đầu đuôi sự việc, Nguyên Phục thật khó mà tin nổi, thất thần ngồi phịch xuống ghế.

Cái này bát hoàng tử, không phải là thích tự ngược đi? Tại hạ bảo ngài hung, không phải là hung với chính mình! Chẳng lẽ ngài giả trang lâu quá, thành ra rảnh rỗi sinh nông nổi?

Tam hoàng tử từ khi biết chuyện gián điệp kia chết liền đã mang bụng nghi ngờ, nếu để gã biết thêm chuyện này, thì chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng. Thường nói: Giả trư ăn thịt hổ, chính là ý vị đó vậy!

Bất quá nói đi nói lại, Lý Công Thăng hành động lần này, tâm tính cũng thật cứng cỏi. Nghĩ tới cảnh tượng y tự bẻ tay mình xuống, tự lấy dao cắt lưỡi. Nguyên Phục không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh. Mẹ nó, Thật đủ hung hãn!

Vốn định nói toạc ra là bát hoàng tử hiểu sai ý mình, nhưng Nguyên Phục nhìn thấy cảnh tượng trước mặt không nỡ lòng nói ra. Chỉ an ủi một hai câu, bảo không có chuyện gì, rồi sau đó kéo Lý Hiền ra một góc hỏi chuyện.

Trước bỏ qua việc Tam hoành tử Lý Công Minh có hay không lòng mang cảnh giác. Nguyên Phục cần phải làm rõ hai chuyện, thứ nhất là Ngũ Hoè cái chết thật giả; thứ hai là hành động tiếp theo để tranh đoạt Thái Tử vị trí. Chỉ có hoàn thành hai mục tiêu này, hắn mới có thể tạm thời thoát khỏi xiềng xích của Thiên Ma Cốc, cũng như tạo niềm tin với Đại Uy hoàng triều.

Thật lòng mà nói, Ngũ Hoè coi như chết thật thì vấn đề không lớn lắm. Nhưng nếu y còn sống, giữa biển người mênh mông, biết đường nào mà tìm?

Muốn biết tung tích một người, lao đầu vào tìm kiếm chính là hạ sách. Trước tiên, phải làm rõ nguyên do, cùng tình trạng quan hệ xã giao của Ngũ Hoè ở Đại Uy. Sau mới khoanh vùng vị trí tìm kiếm.

Hắn đem chuyện này hỏi qua Lý Hiền, nghe lão nói một hồi dài. Nguyên Phục dần rút ra được bốn điều.

Thứ nhất, Ngũ Hoè trong quân ngũ, chức vụ là Thượng Tướng quân. Nhưng quyền lực của y lại tương đương một con xe. Trong bàn cờ tướng, “Xe, pháo, mã” là những con cờ chủ chốt trong các lối đánh phòng ngự lẫn tiến công. Xe có thể tung hoành dọc ngang, pháo có thể rối loạn hàng ngũ, mã có thể biến ảo khôn lường. Đại Uy chỉ có hai con xe, trong đó Ngũ Hoè tính là một!

Thứ hai, tam hoàng tử từng có mời chào Ngũ Hoè nhưng bị từ chối. Khỏi phải nói, tranh đoạt quyền vị cũng như đánh cờ, nắm giữ một con xe trong tay, chẳng khác nào nắm một nửa thế cục. Lý Công Minh tính toán cũng thật chuẩn xác.

Thứ ba, Ngũ Hoè trong trận chiến với Ma Đạo tuy bị thương nặng, nhưng vẫn kịp thời bỏ trốn. Mặc dù Tứ Đại Ma Môn đều công bố rằng đã giết được y. Lại không hề có bằng chứng nào chứng minh. Điều này nói lên, Ngũ Hoè khả năng còn sống rất cao.

Bất quá, nếu như Ngũ Hoè như còn sống, tại sao y không quay về Đại Uy hoàng triều? Ma Đạo tự nhận là giết được y rồi, sao phải cất công cài gián điệp để tìm rõ tình hình.

Chỉ có khả năng duy nhất, Đại Uy có cực lớn nguy hiểm uy hiếp tính mạng của gã, khiến Ngũ Hoè không dám quay trở về.

Thiên Sinh giáo? Tam Hoàng tử?

Đúng rồi, chỉ có hai thế lực này mới khiến Ngũ Hoè đến cả nhà cũng không dám về.

Thứ tư, là điều cuối cùng và cũng là điều gây sốc nhất. Ngũ Hoè thế mà thích đi thanh lâu nghe hát? Mặc dù chưa đích thân gặp Ngũ Hoè bao giờ, nhưng qua lời kể của nhiều người. Nguyên Phục mường tượng rằng, y phải là một con người mang vẻ mặt cục cằn, nghiêm túc. Hầu hết những kẻ tham gia quân ngũ đều như thế, kiếp trước gặp phải quân đội nước nhà. Ai ai cũng mặt mày cứng nhắc, cười còn không cười một cái. Nguyên Phục không biết vẻ mặt y khi xem mấy thứ nhạy cảm 18+ sẽ như thế nào?

Nguyên Phục vẻ mặt đặc sắc, hỏi lại Lý Hiền:

- Người trong thành đều biết chuyện này?

Lý Hiền lắc đầu, đáp:

- Chuyện này có ảnh hưởng danh tiếng gia môn, nên Ngũ Gia giấu nhẹm đi. Nếu không phải bát hoàng tử điện hạ tình cờ đi thanh lâu gặp được, ắt hẳn thiên hạ cũng không có người biết.

Nguyên Phục trong đầu nảy số rất nhanh, hắn có cảm giác rằng manh mối chính là ở đây. Nghĩ vậy, bèn kéo Lý Hiền lại và bảo:

- Hôm nay ta cao hứng, có muốn đi thanh lâu một chuyến nghe hát?

Lý Hiền còn tưởng chuyện gì, nghe xong thì mặt già đỏ lên, líu nhíu nói:

- Đại nhân chớ đùa, tiểu nhân tuổi cao sức yếu…

Lão còn chưa kịp dứt câu thì Nguyên Phục cười khẩy, nói:

- Ngươi lảm nhảm cái gì thế? Hai ta đi làm chuyện đứng đắn. Chỉ nghe hát, không động tay chân.

Nói rồi không để lão kịp phản ứng, một tay đã kéo ra khỏi cửa.

Bát hoàng tử nằm trên giường nghe hai người nói chuyện, khi tới đoạn rủ nhau đi thanh lâu thì ú ớ kêu:

- Tiên… Tiên sinh… Đi thanh lâu, ta cũng muốn…

Nguyên Phục: “...”

Lý Hiền: “...”

Nguyên Phục nhìn cũng không thèm nhìn, tay phải búng nhẹ. Một tia linh lực bắn đi đánh ngất Lý Công Thăng. Mẹ nó, đùa cái gì mà đùa? Lưỡi mới mọc, tay thì đứt, danh tiếng mới khôi phục. Ngươi lại muốn đi làm Dương Quá cùng điêu huynh cưỡi cô cô? Ngại một tay chặt chưa đủ?



Nguyên Phục kéo Lý Hiền một mạch đi thẳng tới thanh lâu.

Nói thanh lâu thì cũng không đúng hoàn toàn, chính xác mà nói thì bề ngoài đây chỉ mà một cái câu lan nghe hát bình thường. Tuy nhiên, toà này câu lan phía trên còn chia làm nhiều tầng, bao gồm nhiều hoạt động như đánh bạc, chọi thú… Mô hình chợ đen quen thuộc mà kiếp trước Nguyên Phục thường thấy trong phim.

Hắn vừa bước vào, ngay lập tức có tú bà chạy tới niềm nở tiếp đón. Tú bà này so với miêu tả từ ngòi bút của các tác giả kiếm hiệp cũng không khác là bao, tô son đỏ chót, mặt mày trang điểm loè loẹt, hương nồng sặc mũi. Nguyên Phục mới đầu bị nàng ta kéo có hơi nhíu mày, cũng không tiện nổi hung.

Hắn từ khi gặp Cẩm Vân trở về, phía sau lưng cứ có cảm giác bị người dõi theo. Dường như mọi hành động của mình, cứ như được quan sát bởi con mắt nào đấy. Nhưng khi toả thần thức ra dò xét lại chẳng thu được kết quả gì. Điều này khiến tâm trạng của hắn luôn trong trạng thái căng cứng.

Lại nói về Tú bà vốn đang hớn hở kéo khách, nhưng khi ngoái đầu nhìn lại bộ dáng người trước mặt này thì không khỏi hoảng hồn. Cẩm phục Kỳ Lân? Người của Cẩm Y Vệ?

Nàng hốt hoảng buông tay ra, quỳ rụp xuống sụp đầu lạy mấy lạy, mếu máo nói:

- Quan gia trên cao, tiện nữ có mắt không tròng. Không nhìn thấy thái sơn. Quan gia tha lỗi, quan gia tha lỗi…

Cẩm Y Vệ, trong Vệ Hoàng Ty chính ra là không có thực quyền. Nhưng người ta là quan, mình là dân, hơn nữa là dân kinh doanh mặt hàng cấm. Gặp phải quan hoảng hốt là chuyện bình thường.

Nguyên Phục ho nhẹ, hắn quên mất là mình chưa thay lại thường phục, chỉ đành ậm ừ đáp:

- Được rồi đứng lên đi. Ta đến đây cũng không phải việc gì to tát. Rảnh rỗi không chuyện làm nên muốn nghe hát một bận.

Tú Bà nghe xong, biết không phải tới đập quán. Thái độ liền chuyển ngoắt sang một trăm tám mươi, niềm nở nói:

- Quan gia ánh mắt thật tinh tường. Vũ Yên Các cô nương giọng hát là tuyệt nhất. Không những tinh thông thập bát kỹ nghệ, dáng người cũng đều là cực phẩm…

Thấy cái này tú bà một bên lau chau loắt choắt nói không ngừng nghỉ, Nguyên Phục một bên xoa đầu, khó chịu hỏi:

- Thôi thôi, nói đủ rồi. Ta muốn hoa khôi, ở đây cô nương nào là hoa khôi?

Tú bà ngập ngừng đáp:

- Hoa khôi là nàng Thanh Vân, hát hay múa đẹp. Chỉ có điều…

Thanh Vân, qua lời kể của Lý Hiền thì đúng là một con xà yêu hóa thành. Trong Đại Uy, người cùng yêu là có thể sống chung với nhau. Nên có hoa khôi là Xà Yêu cũng chẳng lấy gì làm lạ. Suy cho cùng, mỗi tộc đàn đều sở hữu ưu thế riêng. Xà tộc trời sinh giống cái, khi hoá thành nhân hình mang vẻ đẹp quyến rũ khó mà tả xiết. Nguyên Phục nghỉ chút rồi hỏi lại:

- Điều gì?

Tú bà cười lành, nói:

- Vũ Yên Các không giống chốn trăng hoa nơi phàm nhân. Thanh Vân nếu như không nguyện ý tiếp khách, tiện nữ cũng không thể ép buộc nàng.

Nguyên Phục giật mình, cũng đúng; nếu cứ khách đến là tiếp thì có hơi tiện. Đành nói:

- Thế muốn gặp riêng phải làm như nào?

Tú bà cười đáp:

- Quan gia tới chính là đúng dịp. Thanh Vân hôm nay cầu được bức tranh từ tay Hoạ Thánh. Muốn người đề thơ, nếu như quan gia có tài làm thơ. Ắt lọt vào mắt xanh nàng ta, muốn được gặp riêng có khó gì?

Làm thơ? Chó mới làm? Bản tọa không biết làm thơ.

Bất quá, chuyện đến nước này cũng không thể bỏ dở. Hắn không biết làm thơ, nhưng tác biết a…

Nghĩ nghĩ hồi lâu, cuối cùng Nguyên Phục mới hậm hực nói:

- Thôi được rồi, dẫn ta đến đó.

Tú bà cười toe toét, vội đi trước dẫn đường.

Vũ Yên Các tổng cộng có bảy tầng. Ở tầng một chỉ là tửu quán thông thường. Lên tới tầng hai, là nơi cờ bạc lô đề, tầng thứ ba… Tú bà dẫn hai người đến tầng năm. Nơi này rộng rãi thoáng mát, linh lực nồng đậm, hiển nhiên là có cao thủ dùng thủ đoạn khai mở không gian, mới khiến cho tầng này trở nên rộng rãi như thế. Quả nhiên, Vũ Yên Các bối cảnh không phải dạng tầm thường.

Chính giữa không gian tầng năm, nằm chễm chệ một cái đài cao tầm ba chục phân, xung quanh bày biện bàn ghế… Nguyên Phục vừa nhìn liền tưởng tượng, nếu như cái đài chính giữa kia cắm thêm ba cái cột inox, thì chẳng khác gì hộp đêm ở kiếp trước.

Ở đây là phòng VIP, phải tiêu linh thạch mới có chỗ ngồi, cộng thêm em nhân viên phục vụ. Nguyên Phục lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa, chìa túi ra móc năm viên linh thạch để trả. Tiền hắn có, nhưng không nhiều a. Toàn là móc túi người chết mới có, hơn phân nửa thì cho Đoạn Ngọc Tình rồi. Trong một đêm tiêu hết năm viên thì sao không khỏi tiếc?