Hệ Thống Nam Phản Diện Công Lược Nam Chính!!

Chương 16: Tôi đã không còn là đội trưởng nữa




             ****************

- Xin chào, tôi là Thẩm An, thực tập sinh của Đội an ninh trật tự. Rất vui được gặp Khương đội trưởng.

Thẩm An nghiêm chỉnh chào, vừa nhìn Khương Thiệu cứ nhìn về phía sau lưng mình, quay đầu lại thấy Tống Ôn Trạch đứng ngay đó.

Thẩm An nhớ lại, lúc thấy Tống Ôn Trạch lén lút nhìn vào trong Phòng hình sự, ánh mắt có tia buồn bã, hai chân cứ nhấc lên rồi lại buông xuống, như muốn vào lại không muốn đi.

Thẩm An thầm nghĩ - "Tống Ôn Trạch, anh đang sợ điều gì?"

[Tinh~~ Độ hảo cảm của Thẩm An tăng 30%, tổng -70%. ]

Tống Ôn Trạch giật mình, suýt thì hét lớn, cũng nhanh chóng phục hồi tinh thần, hỏi - (Mi làm cái gì vậy? Suýt thót tim ah~~)

Màn hình hệ thống giật giật vài cái, liền lập tức xuất hiện trước mắt Tống Ôn Trạch một lời cảnh báo nguy hiểm.

Xung quanh viềm là một màu đỏ máu, hiện lên một dòng chữ - WARNING!!

Loạn hết cả lên, thông báo nguy hiểm liên tục, chồng lên nhau y như có thứ gì đó thật sự nguy hiểm đang ở gần.

Tống Ôn Trạch khẽ nhíu mày, toàn thân run rẩy không nghe theo điều khiển, muốn cử động nhưng lại không thể gọi ai được.

Thẩm An thấy Tống Ôn Trạch run rẩy sợ hãi, nghĩ hắn lúc này không muốn gặp đối phương, liền đứng ra phía trước ngăn cản - Khương đội trưởng, anh không đi điều tra vụ án sáng nay sao?

Nhưng với cái thân thể chưa tới một mét bảy, mà đòi che chắn cho một thanh niên cao gần hai mét, cho dù Tống Ôn Trạch đứng giữa đám đông thì Khương Thiệu vẫn nhìn phát nhận ra ngay.

Khương Thiệu không nói không rằng, đẩy Thẩm An qua một bên, gọi - Tiền bối? Là anh đúng không? Anh quyết định quay lại đội rồi, có phải không?

Thẩm An giật mình, nhìn Khương Thiệu đã giàn giụa nước mắt, lại nhìn Tống Ôn Trạch lạnh lùng bước ra ngoài.

Cô vừa mới nghe thấy cái gì thế này, Khương Thiệu là đội trưởng đội hình sự của Tổ Trọng án, nhìn cũng gần 35 - 36t rồi sao lại gọi Tống Ôn Trạch là tiền bối?

Tống Ôn Trạch nhìn cũng chưa quá ba mươi, cho dù muốn hay không hắn cũng không thể là tiền bối của một lão làng trong ngành cảnh sát như Khương Thiệu được?

Thẩm An nhìn bóng dáng rời đi, Tống Ôn Trạch khoan thai đi như kiểu, người được gọi tiền bối không phải hắn vậy?

Khương Thiệu chạy lại, bắt lấy cánh tay Tống Ôn Trạch mặc kệ ánh mắt nghi hoặc của mọi người, ngay cả Thẩm An đứng đó ngơ ngác chẳng hiểu gì.

Tống Ôn Trạch gạt phăng bàn tay kia ra, quay lại nhìn Khương Thiệu nói - Xin lỗi, tôi đi nhầm chỗ. Thật xin lỗi!!

Khương Thiệu thấy Tống Ôn Trạch muốn đi thì lập tức chạy ra phía trước, đứng giữa đường ngăn cản - Tiền bối, đội hình sự thật sự không thể không có anh, anh trở về đi.

Tống Ôn Trạch nói - Tôi đã không còn gì để nói với mấy người, tôi bây giờ đang sống một cuộc sống bình thường, không muốn tham gia vào giải quyết vụ án nào nữa?

- Nhưng...!! - Khương Thiệu muốn nói gì đó, Thẩm An từ phía sau lên tiếng, giọng điệu như trạch móc - Khương đội trưởng đã mở lời rồi, sao anh không tự biết thân biết phận mà đồng ý? Hay là định, đích thân Cục trưởng xuống mời, mới chịu?

Khương Thiệu nghe vậy, sắc mặt càng ngày càng đen, nhìn Thẩm An nói - Ở đây, không có chuyện của cô, từ đâu chui ra thì về đó đi!

Thẩm An cười nói - Khương đội trưởng, đừng tức giận. Anh ta chỉ là một giáo viên quèn, lương tháng không tới 2000 tệ, không biết điều tra vụ án đâu?

- Tôi này!! Tôi có thể, tham gia cùng các anh? - Thẩm An chỉ vào bản thân, tự đề cử chính mình, liếc nhìn Tống Ôn Trạch nói - Anh mau đi đi, chỗ này là Sở cảnh sát không phải trường lớp gì hết. Mau đi đi!!

Khương Thiệu lập tức nắm chặt cổ tay Tống Ôn Trạch, nói - Anh không được đi đâu hết, đừng im tại chỗ.

Rồi nhìn Thẩm An từ trên xuống dưới, hỏi - Cô ở tổ nào?

Thẩm An đáp luôn - Tổ an ninh trật tự!

Khương Thiệu nghe xong liền lấy điện thoại, lập tức quát mắng người đầu giây bên kia, khi đối phương bắt máy - Mau cút tới đây, người của cô thật to gan rồi!!

Sau đó, không đợi đối phương trả lời, cúp máy luôn.

Tống Ôn Trạch nhìn Khương Thiệu, ánh mắt lạnh lùng vô cảm nói - Thả ra!

Khương Thiệu lập tức thả ra, đứng phía trước ngăn cản không cho Tống Ôn Trạch rời đi, nói - Tiền bối, anh ở lại một lát, một chút thôi cũng được?

Tống Ôn Trạch gật đầu, lạnh lùng nhìn Khương Thiệu rồi quay lại nhìn Thẩm An, đứng đó giữ im lặng.

Thẩm An nghi hoặc hỏi - Khương đội trưởng, anh ta phạm tội gì sao? Để tôi còng tay lại, để phòng ngừa anh ta chạy mất.

Lấy còng số 8, đeo trên thắt lưng cởi ra, miệng lại mắng chửi Tống Ôn Trạch - Tôi đã nghi rồi, anh là gián điệp ăn cắp tài liệu điều tra của phòng hình sự, bị bắt tại trận phải không? Tôi biết ngay mà, tên khốn như anh có ngày sẽ hại Thẩm gia mà, sao không sớm bị bắt đi chứ?

Khi nhìn lên, đã thấy trước mặt là Khương Thiệu, Thẩm An còn định mở miệng lấy lòng thì một cái tát đau điếng người hạ xuống.

Thẩm An ôm má, đôi mắt rưng rưng sắp khóc, nhìn Khương Thiệu trách mắng - Cô là cái thá gì, mà dám sỉ nhục tiền bối của tôi? Nói cho cô biết, người này chính là đội trưởng duy nhất và là người tôi thần tượng lúc mới vào Sở cảnh sát, không ai dám mắng dám chửi tiền bối. Không ai dám!!

- Cô có biết, Sở cảnh sát Giang Thành tại sao lại trở lên rộng lớn, hoành tráng, được người dân tin tưởng giao trách nhiệm giữ gìn an ninh trật tự của cả Giang Thành này không? Là một tay tiền bối, mười năm trước đã đổi lấy thanh xuân, nước mắt, sinh mệnh mới đạt được đấy? Anh ấy vừa là tấm gương cho tương lai cũng là bộ mặt của cả Sở cảnh sát Giang Thành, nếu không có anh ấy thì những vụ án liên hoàn kia cũng đừng mong phá được. - Lại tiếp, Khương Thiệu dường như đã hét thẳng vào mặt Thẩm An.

Thẩm An sợ hãi lại vài bước, Tống Ôn Trạch thấy tình hình sắp xong rồi, lập tức ngăn cản hành động tiếp theo của Khương Thiệu, nói - Được rồi, đừng nói nữa, chuyện cũng đã qua lâu rồi, tôi không để ý.

Khương Thiệu nói - Nhưng....?

Tống Ôn Trạch đặt tay lên vai Khương Thiệu, nói - Không nhưng nhị gì nữa hết, tôi thật sự không quan tâm.

Nghe Tống Ôn Trạch nói vậy, Khương Thiệu cũng dừng lại, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn trước.

Đột nhiên từ phía xa, vang tên tiếng cộc cộc của tiếng giầy cao gót chạm đất, càng ngày càng gần.

Một người phụ nữ trung niên đi tới, vừa chỉnh lại đồng phục vừa đi chậm lại, khi tới chỗ bọn họ, giơ tay chào Khương Thiệu - Khương đội trưởng! Tôi, Trương Thanh, tổ trưởng tổ an ninh trật tự. Không biết có chuyện gì vậy, khiến Khương đội trưởng tức giận ah?

Tống Ôn Trạch nhìn người phụ nữ trước mặt, mặc bộ đồng phục thường thấy của cảnh sát, huy hiệu cài áo nhìn có vẻ rất mới.

Tuy Tống Ôn Trạch nhìn không hiểu gì, nhưng kí ức của nguyên chủ cho thấy người trước mặt, chắc mới lên chức không lâu.

Và đặc biệt, Tống Ôn Trạch còn cảm thấy người trước mặt này, dáng vẻ cẩn trọng, tư thế nghiêm túc rất giống một người trong kí ức của nguyên chủ.

Mang tên hết sức Mỹ miều: Bông cải xanh của Sở cảnh sát Giang Thành!!

Sở dĩ tên như vậy, vì người phụ nữ này không khác gì bông cải xanh đúng nghĩa, chính là dạng người "Mông to, đầu nhỏ, ngực xệ, mặt đeo kính" vừa lùn vừa béo, vừa xấu vừa khó ưa là loại xấu tính khiến người ta vừa gặp đã ghét, ai chạm mặt liền tránh xa.

Bảo sao, Thẩm An trong kí ức của nguyên chủ chỉ hơi độc miệng, chứ không đáng ghét như bây giờ. Phần đa, chắc lúc ở bên cạnh người phụ nữ này, mới trở lên không biết phân rõ trắng đen. Tính cách này không xấu nhưng càng để lâu, tính tình cổ quái, thích soi mói người khác, trở lên rất xấu tính.

May mà, Thẩm An chỉ mới vào làm thực tập sinh, nếu không nhanh chóng uốn nắn lại tính cách, chỉ sợ càng để lâu càng khó giải quyết. Thẩm An còn trẻ, còn có thể thay đổi, với lại không phải cô chính là mục tiêu công lược thứ hai của Tống Ôn Trạch sao?

Vừa hay, cái tên Khương Thiệu này không phải nhất thiết muốn mình vào đội sao?

Vừa có thể tra ra nguyên nhân cái chết của Giang Hoài An, lại để Thẩm An bên cạnh mình, vừa tiện công lược vừa dạy dỗ, không phải một công đôi việc sao?

Quá hoàn hảo!!

Nhưng trước đó, phải làm sao để họ nghĩ là mình bị ép, không thể làm trái. Đến lúc xong chuyện, Thẩm An cũng phải nghe lời mình, không dám làm trái lệnh, toàn tâm toàn ý nghe sai bảo.

Tống Ôn Trạch trong lòng thầm cười trộm, bên ngoài khuôn mặt vẫn lạnh lùng, vô cảm.

Khương Thiệu chỉ thẳng về phía Thẩm An, tức giận mắng - Trương Thanh, đúng không? Mau đưa cái cô, cái gì ý nhỉ?

Thẩm An nói - Thực tập sinh!!

- Đúng rồi, là thực tập sinh tổ cô. - Khương Thiệu nói tiếp - Mau chóng đưa về dạy đỗ lại cách hành xử, sao cho văn minh, lịch sự đi.

Trương Thanh nhìn Thẩm An hỏi - Có chuyện gì vậy?

Thẩm An đáp - Em cũng không biết. Lúc nãy thấy người này cứ thập thò trước cửa phòng hình sự, bị em bắt gặp rồi Khương đội trưởng chạy ra, không biết làm sao cứ muốn giữ người lại. Em mới chỉ nói vài câu, Khương đội trưởng liền tức giận đánh em, còn mắng em một trận nữa.

Trương Thanh nhìn một bên má Thẩm An bị hằn một dấu bàn tay, vừa đỏ vừa sưng nhìn có chút tiếc thương, nhìn Khương Thiệu hỏi - Có chuyện gì thì từ từ nói, đâu cần ra tay nặng vậy? Người mới, không phải nên tha thứ sao?

Khương Thiệu tức giận, chống hông mắng - Người mới? Nên tha sao? Chính vì người mới nên cần phải dạy dỗ, răn đe, không được thì không được đụng tay đụng chân sao? Như thế, thì Sở cảnh sát sẽ không khác gì phường chợ cướp rồi sao?

Trương Thanh nghe vậy, trực tiếp câm nín.

Thẩm An thấy vậy, cảm thấy mình cũng hơi quá kích, muốn xin lỗi nhưng nhìn khuôn mặt dữ dằn của Khương Thiệu, cô lại do dự không dám bước tới.

Lại nhìn Tống Ôn Trạch phía sau Khương Thiệu, khuôn mặt thoáng lạnh lùng, ánh mắt nhìn Thẩm An như nhìn một vật che mất tầm nhìn.

Tống Ôn Trạch nhìn thì vậy thôi chứ trong lòng, không vui tẹo nào, thầm mắng nguyên chủ - "Anh cũng thật hay ha~~ Đã vậy thì đừng trách tôi, không nể tình người?"

Hắn tức giận như vậy cũng phải thôi, những lời Khương Thiệu vừa nói chính là những điều nguyên chủ từng nói, khi mới tới Sở cảnh sát.

Khương Thiệu quay lại, gương mặt đã hòa hoãn hơn nhiều, cười nói - Phải không, tiền bối!!

Tống Ôn Trạch thật sự muốn chui xuống một cái hố nào đó, khuôn mặt không biết giấu đi đâu, lạnh lùng nói - Ừm~~!!

Khương Thiệu nghe khen, khuôn mặt càng thêm vui vẻ, quay lại nhìn hai người kia - Còn chuyện gì sao?

Trương Thanh nhìn thiếu niên trước mặt, ngạc nhiên hỏi - Cậu là ai? Sao lại ở đây? Nếu là cảnh sát, sao không mặc đồng phục?

Tống Ôn Trạch định trả lời thì, Thẩm An nói - Báo cáo đội trưởng, người này không phải là người của Sở cảnh sát!! Anh ta chỉ là một giáo viên của một trường cấp ba trong thành phố.

Trương Thanh và Khương Thiệu nhìn nhau, đồng thời nhìn về phía Tống Ôn Trạch hỏi - Giáo viên sao?

Tống Ôn Trạch gật đầu.

Khương Thiệu hỏi - Tiền bối, từ khi nào anh làm giáo viên vậy?

Tống Ôn Trạch đáp - Học năm năm đại học, ra trường đi dạy mấy năm ở Yến Hải rồi về đây, chắc được ba năm rồi không hơn không kém.

Khương Thiệu hỏi tiếp - Tiền bối, sao anh không trở về Sở cảnh sát Los Angeles? Nơi đó, vốn thuộc về anh mà, sao lại từ bỏ chứ?

Tống Ôn Trạch đáp - Vì đã mệt chăng?

Thẩm An lại nói tiếp - Hơn nữa, anh ta đã gần 30t rồi nhưng vẫn chưa trải qua một cuộc tình nào? Đang độc thân, sống một mình.

Khương Thiệu nghe vậy, nhìn Tống Ôn Trạch vẫn giữ khuôn mặt lạnh đó nhưng trong ánh mắt lại man mát buồn, lại nhìn Thẩm An tức giận muốn mắng tiếp.

Tống Ôn Trạch biết, liền lập tức ngăn cản Khương Thiệu lại, thấy ông muốn nói gì đó lắc đầu ý không được.

Trương Thanh lại không quan tâm đến lời Thẩm An nói, nhìn Tống Ôn Trạch hỏi - Không phải người của Sở cảnh sát, sao lại xuất hiện ở Tổ Trọng án, còn thập thò lén lút muốn làm gì?

Tống Ôn Trạch lạnh giọng nói - Tôi nói, tôi đi lạc, các người có tin không?

Cả ba đồng thanh đáp - Tin/Không tin!!

Tống Ôn Trạch nghe liền biết Khương Thiệu tin mình, dù sao cũng mấy năm rồi, người còn thay đổi, huống chi là cảnh vật.

Sở cảnh sát thật sự đã không còn giống như trong kí ức của nguyên chủ, vừa khang trang, sạch sẽ hoàn toàn trở thành một Sở cảnh sát đúng nghĩa.

Đột nhiên lúc này, chuông điện thoại của Tống Ôn Trạch vang lên, phần nào phá tan bầu không khí âm u lúc này.

Tống Ôn Trạch lấy điện thoại, nhìn tên người gọi là Tào An Chi, vội nói - Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại!!

Khương Thiệu gật đầu nhưng, Thẩm An thì không, nói - Cứ trực tiếp mở loa ngoài đi, tôi muốn biết người gọi là ai? Có phải mật thám cử anh tới đây, lấy trộm tại liệu không?

Khương Thiệu định lên tiếng phản bác thì Trương Thanh liền cướp lời, gật đầu nói - Tôi thấy cô ấy nói đúng, nếu đúng thì anh chuẩn bị bắt đi, còn nếu sai thì cho chúng tôi xin lỗi.

Tống Ôn Trạch nhìn cả hai, mặt vô tình hỏi - Chỉ có như vậy, mà hai người vẫn nghi ngờ tôi sao? Vậy thì xin lỗi, khiến cả hai thất vọng rồi!!

Lập tức ấn nút nghe, đầu giây bên kia vang lên tiếng thúc giục - Tống lão sư, anh tới chưa? Tôi đang ở ngoài phòng thẩm vấn, cảnh sát đợi anh muốn lấy lời khai, họ hình như sắp đợi không được rồi?

Tống Ôn Trạch đáp - Tôi đang ở Tổ Trọng án, cô lên đây đón tôi đi!!

Tào An Chi ngạc nhiên hỏi - Sao anh lại lên trên đó, nghe nói trên đó toàn quái vật, họ không thích người lạ ra vào. Anh ở trên đó làm gì?

Tống Ôn Trạch đáp - Tôi đi lạc!!

Tào An Chi hiểu ngay, thở dài nói - Được rồi, tôi tới ngay.

Rồi cúp máy luôn, Tống Ôn Trạch nhìn hai người kia, khuôn mặt vẫn lạnh lùng hỏi - Còn gì muốn nói không?

Thẩm An thấy vậy, liếc nhìn Trương Thanh muốn bà ấy nói đỡ cho mình, ai dè Trương Thanh lại ngoảnh mặt làm ngơ.

Cô đành cắn răng, chịu đựng tủi thân, cúi đầu nói - Xin lỗi! Là tôi hiểu lầm anh, xin hãy bỏ qua.

Tống Ôn Trạch lại nhìn Trương Thanh hỏi - Còn bà nữa?

Trương Thanh tức khắc muốn thanh minh nhưng Khương Thiệu đã chặn họng ngay, nói - Làm sai thì phải xin lỗi. Không có chứng cứ mà buộc tội người khác, bà muốn bị đuổi khỏi Sở cảnh sát hay vào tù?

Trương Thanh sợ hãi, cúi đầu thấp xuống, nói - Xin lỗi.