Hệ Thống Mèo Đen

Chương 17: Thử độc




Trở về dinh thự

“Phu quân, chàng về rồi” Ayame vồ tới ôm cổ hắn

“Sao vậy, những người khác đâu?” Wibu xoa xoa đầu nàng hỏi

“Xì, bọn họ làm gì có mặt mũi mà gặp chàng” Ayame đắc ý nói

Quên không để ý, lần này phu quân bế theo một người trở về

“Ai đây, phu quân” Ayame tò mò hỏi

“Chị em mới của các nàng”

“Người ta ở nhà hì hụi nấu cơm, còn chàng ra ngoài tìm người mới” Ayame tức giận đạp cho mấy cái vào chân Wibu rồi quay người đi vào nhà

Wibu cũng chỉ đành cười khổ, ai muốn đâu, tại hệ thống cả

“Đinh, hệ thống đang chuyển đổi thành hệ thống đệ nhất thánh tăng”

“Khụ khụ, bềnh tễnh bềnh tễnh” Wibu giao tiếp với hệ thống

“Kí chủ bớt lươn đê”

Vừa vào phòng bếp

Đập vào mặt là 3 cái đĩa đồ ăn, và một tô mì ramen hoàn hảo.

Ba cô nàng Tsunade, Sakura, và Shizune ủ rũ ngại ngùng ngôi ở bàn ăn

“Đang thi nấu ăn sao”

“Ph...phải” Tsunade bẽn lẽn đáp

“Cái gì kia, độc tây vực à” Wibu giả bộ hoảng hốt nói

“A, khô...không phải, là trứng chiên”

“Nàng định đầu độc chết phu quân mình sao” Wibu trêu chọc mấy nữ

Tsunade thẹn quá hóa giận, “Ta ở nhà cố gắng vào bếp vì chàng, còn chàng đi đâu, đi tìm chị em mới, ta chả quan tâm gì nữa, chàng muốn làm gì thì làm”

Tsunade dỗi khóc nức nở chạy lên phòng

“Còn mấy nàng thì sao” Wibu tươi cười quay sang hỏi Shizune cùng Sakura

“Lần sau bọn ta sẽ cố gắng hơn” Mỗi người một tính, hai người này khá là mềm yếu hiền lành

“Ừm, tí nữa ta sẽ ăn hết cho mấy nàng cảm nhận riêng” Wibu đành phải nghĩa cử cao đẹp hi sinh thân mình làm chuột thí nghiệm

“Mang Mikoto lên phòng nghỉ ngơi đi rồi xuống đây” Hắn dặn dò mọi người

“Ưm”

Đang nằm trùm chăn trên phòng, Tsunade nghe thấy tiếng cửa mở, nàng ngẩng đầu lên nhìn, ai ngờ lại là đám Shizune

“Tsunade tỉ tỉ, ngươi tưởng là chàng ấy sao” Shizune che mồm cười nói

Cả hai đã thành thê tử của Wibu nên không còn gọi là tiểu thư Tsunade nữa, mọi người vai vế bằng nhau

“Xì, ai thèm quan tâm chứ, căn bản chàng ấy không thương ta” Tsunade dỗi quay người lại

“Wibu ca ca bảo là sẽ thử món ăn của bọn ta đâu” Sakura kể

“Vậy chàng ấy có nói thử món ta làm không” Tsunade bật phắt dậy hỏi

“Không nha” Vẫn là sự ngây thơ đó

“Ta biết ngay mà” Lần này Tsunade khóc thật

Shizune chỉ đành đặt Mikoto lên giường, rón rén rời đi

Cửa phòng lại mở

Một thân ảnh bước vào bế Tsunade lên làm nàng giật mình, “A”

Nhìn rõ mặt, Tsunade mới tiếp tục giả bộ hờn dỗi nói, “Chàng còn lên đây làm gì, sao không ở dưới với các thê tử yêu quý của chàng đi”

“Sao, dỗi à”

“Ai thèm dỗi”

“Thế sao, vậy để ta xuống ăn đồ ăn của các thê tử yêu quý của ta vậy, chắc nàng không phải thê tử ta rồi” Wibu đặt nàng xuống quay người rời đi

“Uwaaaaaa, người ta đâu có nói thế” Tsunade gào khóc lớn

“Có xuống không”

“Bế”

Thế có phải ngoan không, Wibu bế nàng kiểu công chúa đi xuống lầu, “Được chưa”

“Ưm”

Một lúc sau

“Con mẹ nó cái hệ thống phế vật này, có thử đồ ăn thôi cũng không làm được, đắng chết mồm ta rồi”

“Phúc ai nấy hưởng, họa ai nấy chịu” Hệ thống chỉ lười biếng nói

Trước đó Wibu định dùng hệ thống giám định, rồi cho đồ ăn vào kho hệ thống. Làm thế vừa cho được cảm nhận, vừa không phải ăn, đôi bên cùng vui.

Ai ngờ, chi tiết giới thiệu nó lại là “Độc, độc nữa, độc mãi, lại độc, chỉ độc, siêu độc, độc chết, và cuối cùng, vô cùng độc”

Vờ lờ quả giám định

Wibu chỉ đành nín nhịn ăn, “Ờm...ngon lắm, nhưng mà hơi nhiều muối, cá rán có chút cháy quá, chỉ chút thôi, lần sau có gắng là được”

“Trứng chiên rất ngon, khụ khụ, trong này có nước à, à không, cho nước vào khá hợp, chiên có chút quá độ nhưng vẫn ngon, ờm, 9 điểm”

“Rau luộc rất đậm đà, đủ mọi vị cay, đắng, chát, chua, lần sau biến tấu khác đi như làm canh ngọt chẳng hạn sẽ rất ngon, ninh có chút nhừ, não như nước nhưng hợp khẩu vị của ta, lần sau cố gắng hơn một tí là được”

“Ơn giời, cứu tinh đây… à không, so sánh thì ramen chỉ hơn mấy món khác có chút xíu thôi, nói chung là tất cả đều ngon” Wibu ra hiệu nhẹ cho Ayame đừng nói gì

Nàng chỉ mỉm cười nhìn lại

“Kí chủ sau này đi thử độc được đấy” Hệ thống châm biếm

“Cút sang một bên”

“Lần sau bọn ta sẽ cố gắng hơn” Đám Shizune nói

“Được rồi, để ta làm gì đó mọi người ăn”

Và thế là một trong 81 kiếp nạn của Wibu thuận lợi vượt qua

“Ta đã biến thành hệ thống đệ nhất thánh tăng đâu mà kiếp với chả nạn”

“Tầm này mà làm nồi canh gà thì ngon” Wibu chợt nhớ đến người anh em chí cốt Tiểu Kê, hắn coi Tiểu Kê như một người em ruột thịt, bao lâu năm vẫn luôn tìm kiếm tung tích, nhưng tiếc là không có manh mối

“Hời….. đành xem duyên số vậy”

Ở một diễn biến khác

“Ngài là tổ tiên của chúng ta sao”

“Phượng hoàng chí tôn, phượng hoàng chí tiên”

“Tổ tiên cuối cùng cũng trở lại, tộc ta có hi vọng phục hưng rồi”