Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 233: Tức hộc máu (2)




“Xảy ra chuyện lớn rồi!!!”

Trời lờ mờ vừa sáng, Quận thủ quận Hà Gian đã bị người hầu nhà mình dựng dậy.

Ông ta hai mắt kèm nhèm bò ra khỏi giường, “Ầm ĩ cái gì thế… ngươi ngủ trước đi, ta đi xem xem đã xảy ra chuyện gì.”

Người bị đánh thức ngoài Quận thủ ra còn có cả ái thiếp của ông ta, cô ta nói với giọng hờn dỗi: “Lão gia… trời còn chưa sáng mà…”

“Xem ra là đã xảy ra chuyện gì đó...”

Quận thủ Hà Gian cũng rất cáu, dù là ai đi chăng nữa, đang ngủ ngon mà bị dựng dậy đều sẽ tức giận, chứ đừng nói đến ông ta sống an nhàn sung sướng bao nhiêu năm đã dần dần có thói quen cáu gắt lúc mới tỉnh dậy. Ông ta lật chăn đứng dậy, khoác áo rồi hùng hổ đi ra ngoài.

Đến khi nghe được người hầu báo lại thì cơn buồn ngủ còn sót lại cũng bay sạch, ông ta kinh hãi đến mức suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất.

“Ngươi, ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa! Ngươi bảo ai chết?” Quận thủ Hà Gian hai mắt trợn trừng tràn ngập kinh hãi, nói nhanh đến nỗi sắp cắn vào lưỡi, “Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì! Kể lại rành mạch cho ta nghe!”

Quận thủ Hà Gian túm lấy cổ áo thằng hầu xốc lên, thằng hầu sợ đến nỗi cả người run cầm cập.

“Lão... lão gia… hôm qua đã xảy ra chuyện lớn, nghe nói vị lang quân của Mạnh thị bị kẻ xấu hãm hại... chết rồi!”

Quận thủ Hà Gian cũng sững sờ, ông ta mong sao đây chỉ là một cơn ác mộng, chứ không phải đang thực sự nghe được cái tin xấu này.

“Lang quân của nhà họ Mạnh… đó là vị nào?” Nếu như là con cháu chi dưới của Mạnh thị gặp chuyện không may ở Hà Gian, ông ta cũng không cần phải quá lo lắng, nhưng trong lòng ông ta đang có một dự cảm không lành, chỉ sợ vị lang quân gặp chuyện không may ấy là nhân vật quan trọng của Mạnh thị, “Người đó thân phận thế nào?”

Người hầu thở hổn hển, chật vật nói: “Nghe nói, người đó chính là con trai thứ dòng chính của tộc trưởng Mạnh thị, tên là Mạnh Lượng!”

Con trai thứ dòng chính!

Mấy chữ này không khác gì sấm dội bên tai, khiến ông ta sững sờ tại chỗ, hai chân mềm oặt, ngồi sụp xuống đất.

“Lão... lão gia! Ngài không sao chứ?”

“Đỡ... đỡ ta dậy…” Quận thủ Hà Gian vịn vào tay thằng hầu mượn lực đứng lên.

Giờ phút này, đầu óc ông ta cũng trắng xóa, ông ta cảm thấy năm nay đúng thật là xui xẻo, không biết đã va chạm Thái Tuế nơi nào nữa.

Nếu không phải là như vậy thì tại sao lần trước quý tử quý nữ của Hà Gian suýt nữa gặp phải bất trắc, mà bây giờ thì đến lượt con trai dòng chính của nhà họ Mạnh bị sát hại?

“Lão gia… bây giờ làm thế nào?” Thằng hầu vẫn còn nhớ rất rõ cảnh tượng hơn một tháng trước, khi gã thủ lĩnh dẫn người xông thẳng vào thành sát hại bá tánh, lại ỷ vào có Mạnh thị làm hậu trường không coi Quận thủ ra gì, “Nếu như Mạnh thị tính sổ, thì e là ngài…”

Cho dù Mạnh Lượng không phải là do Quận thủ Hà Gian giết nhưng dù gì cũng gặp chuyện ở địa bàn của ông ta... rất có khả năng sẽ liên lụy đến cả ông ta.

Quận thủ Hà Gian được câu nói này làm cho tỉnh táo lại, ông ta vờ bình tĩnh nói: “Sợ cái gì, lão gia nhà ngươi xưa nay đường đường chính chính, không làm việc gì xấu xa, chuyện con cháu nhà họ Mạnh đến Hà Gian vốn không có một chút tin tức nào, cậu ta gặp chuyện bất trắc chẳng lẽ lại trách ta?”

Nói thì như thế, nhưng trong lòng ông ta không cũng không chắc mình có bị liên lụy hay không, trong lúc hoang mang, ông ta chỉ mong có ai đó nghĩ cách hộ ông ta.

Đột nhiên ông ta nhớ đến Liễu Xa. Ông ta vỗ đùi đánh đét một cái rồi cao giọng nói: “Mau chuẩn bị xe ngựa đến Liễu phủ.”

Thằng hầu nghe vậy liền gật đầu đáp: “Tiểu nhân chuẩn bị ngay đây ạ!”

Nhưng mới bước được hai bước nó đã quay lại, “Lão gia thứ tội, tiểu nhân suýt nữa quên mất một chuyện.”

Quận thủ Hà Gian hầm hừ hỏi: “Còn chuyện gì nữa, nói hết ra xem nào, đừng có lề mà lề mề.”

“Hôm qua lính gác thành báo lại là có một đội vận chuyển lương thực rất đáng ngờ...”

Quận thủ hỏi lại, “Chẳng lẽ đội vận chuyển lương thực đó chính là hung thủ giết Mạnh Lượng?”

“Cũng không phải như thế. Sáng sớm nay, ngoài cổng thành có một lão thợ săn biết được một tin tức động trời, hóa ra đội vận chuyển lương thực đó là của nhà họ Mạnh dùng để trao đổi với đám kẻ cướp cứu Mạnh Lượng về. Nhưng đám thổ phỉ đó quá độc ác, đã giết Mạnh Lượng từ lâu thế mà còn lừa nhà họ Mạnh đưa lương thực đến. Lão thợ săn đó nói, trong rừng đêm qua đã xảy ra một trận chiến đẫm máu, đội vận chuyển lương kia chết hơn nửa, chỉ còn lại hai, ba mươi tàn binh bại tướng. Bây giờ đang ở trong Nha môn.”

Quận thủ Hà Gian nghe xong trợn mắt ngây ra, tin tức đầu tiên đã đủ làm ông ta khiếp sợ rồi, cái tin thứ hai lại càng khiến ông ta bối rối hơn.

Ông ngứa mắt tác phong của Mạnh thị, nhưng không ngờ đám thổ phỉ đó lại to gan đến thế, đã giết người lại còn lừa lấy lương thực. Ông ta ngẫm nghĩ một lát rồi đổi ý nói: “Đến Nha môn trước rồi đến Liễu phủ sau. Ngươi phái người đưa bái thiếp của ta sang đó.”

Hôm nay thời tiết có vẻ êm ả, nhưng ẩn sau nó lại là một ngọn lửa có thể khiến toàn bộ Đông Khánh dao động đang âm ỉ nhen nhóm.

Dân chúng tạm thời không biết chuyện này, nhưng những người có tin tức linh thông lại nhanh chóng biết được.

Những người may mắn sống sót của đội vận chuyển đều là người của nhà họ Mạnh, đương nhiên sẽ rất kín miệng, nhưng bọn họ quên mất rằng vẫn còn một lão thợ săn thoát chết, chỉ cần cho ông ta chút tiền, cái gì ông ta cũng nói ra hết.

Đương nhiên, trong đó cũng bao gồm cả hai câu bộ khúc châm chọc nhà họ Mạnh lúc tối.

“Nực cười thay cho sự dũng mãnh của Mạnh Công tiền triều, con cháu bây giờ còn không bằng chó!”

“Mạnh Công giết địch bình thiên hạ, ấy thế mà con cháu đời sau lại vừa mất con trai vừa mất lương thực! Đời sau kém hơn đời trước, tổ tiên dưới suối vàng đều cảm thấy xấu hổ thay cho các ngươi!”

Dù có là thằng mù cũng nghe ra được, đám bắt cóc giết Mạnh Lượng thế nhưng lại dám ngang nhiên giẫm đạp lên thể diện của nhà họ Mạnh. Bọn họ sợ hãi kiêng dè nhà họ Mạnh, không dám nói ra câu thứ hai nhưng trong lòng thực chất cũng rất coi thường.

Đường đường là một trong bốn đại gia tộc của Đông Khánh, thế mà giờ lại rơi vào cái cảnh bị một đám thổ phỉ châm biếm. Nhớ lại sự anh dũng của Mạnh Công năm đó, vậy mà con cháu nhà họ Mạnh bây giờ lại rơi vào cái tình cảnh này, thật khiến người ta thổn thức.

Chỉ trong thoáng chốc, hai câu nói này cứ như thể mọc cánh, nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

Cho dù là dân chúng ở thời đại nào đều thích hóng hớt, nghe ngóng tin tức.

Trước khi Quận thủ Hà Gian đến Liễu phủ thăm hỏi, Liễu Xa đã nghe được vài ba phiên bản khác nhau, cảm giác của ông lúc này thật là câm nín.

Ông biết chuyện này là do ai làm, cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng vẫn không tránh khỏi kích động.

“Xin đệ nghĩ cho ta một cách, nếu như ngay cả đệ cũng hết cách, Mạnh thị kiêu ngạo như vậy sao có thể bỏ qua cho ta?” Quận thủ Hà Gian nóng ruột đến mức miệng nổi đầy nhiệt.

Liễu Xa cười cười lắc đầu, ông rót cho Quận thủ Hà Gian một chén trà, thong dong nói.

“Cái này thì có gì mà khó? Vị lang quân đó tuy là con cháu của nhà họ Mạnh, nhưng xét cho cùng vẫn không có công danh gì, cậu ta xảy ra chuyện ở Hà Gian, có truy cứu trách nhiệm thì cũng phải truy cứu trách nhiệm của các tùy tùng nhà họ Mạnh. Cùng lắm là hạch tội ngài quản lý lỏng lẻo, để thổ phỉ hoành hành. Ngài chỉ cần bắt được đám thổ phỉ đã sát hại lang quân ấy, lấy công chuộc tội, dẹp yên một phương, ổn định dân chúng, nhà họ Mạnh còn có thể làm gì được nữa?”