Dù sao hắn cũng là người cổ đại, không biết rằng lửa cháy lớn sẽ khiến cho không khí mặt đất bị nóng lên giãn nở bốc hơi, càng không biết được tầng không khí trên cao sẽ bị co lại rơi xuống, cả hai điều đó làm cho hơi nước trong không khí ngưng tụ lại thành mây mù. Với thời tiết gần đây trời vốn đã sắp mưa rồi, một trận lửa lớn của Nhϊếp Lương chỉ làm cho cơn mưa đến sớm hơn mà thôi.
Nếu không biết rõ những chuyện này, đương nhiên Nhϊếp Lương sẽ giống như những người khác quy kết cơn mưa trùng hợp này là “ý trời”.
Vệ Ưng nói: “Chủ công cần gì phải nói lời ỉu xìu này? Ý trời thì làm sao? Chuyện là do người làm.”
Nhϊếp Lương mỉm cười yếu ớt: “Huynh nói cũng phải.”
Cho tới bây giờ hắn không phải là người tin vào số mệnh, chỉ là lần trùng hợp này khiến cho hắn run sợ mất tinh thần.
“Chủ công nghỉ một lát trước đi, thần đi gọi lang trung đến đây.”
Nhϊếp doanh bao phủ một tầng mây mù, Khương Bồng Cơ với tư cách là đối thủ lại không sáng sủa hơn.
Ngược lại, cô còn tức giận lật ngược cái bàn được làm bằng thanh đồng.
Bách Ninh lập tức đứng ra cầu xin tha thứ: “Kính xin chủ công bớt giận, mạt tướng cho rằng chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, không ngại thắng trận trở về lại tra hỏi.”
Ông không đứng ra cũng không được nha, chuyện phường nghề mộc bị để lộ cơ mật lần này, con gái Bách Nguyệt Hà của ông cũng bị kéo vào trong.
Ông thật sự chưa từng thấy chủ công nhà mình tức giận thành như vậy, trong chốc lát sợ đến mức lá gan run rẩy.
Khương Bồng Cơ kìm nén lửa giận, ngược lại không tiếp tục giày vò cái bàn thanh đồng kia nữa, có lẽ sau này cũng không có cơ hội tiếp tục giày vò nó nữa.
Tại sao ư?
Cái bàn thanh đồng phủ kín dấu tay kia bị cô làm gãy cong trong cơn tức giận rồi.
Trừ Bách Ninh ra, lần lượt còn có những người khác đứng ra nói giúp cho đám người Trương Bình, Thiệu Quang.
Lửa giận của Khương Bồng Cơ quá đáng sợ, bọn họ thật sự lo lắng dưới cơn nóng giận chủ công sẽ ra lệnh chém chết ba người kia.
Tại sao muốn chém chết bọn họ?
Bởi vì có rất nhiều chuyện cơ mật của phường nghề mộc bị để lộ, ba người Trương Bình đều bị dính líu vào.
Ông lão Tôn Văn vốn cũng muốn nói hai câu, khuyên giải Khương Bồng Cơ đưa ra hình phạt nhỏ là được rồi, dù thế nào cũng phải giữ lại tính mạng ba người kia. Ông thoáng liếc mắt nhìn qua thấy Vệ Từ đứng bất động như núi, trong lòng không nhịn được cau mày. Trương Bình chính là bạn thân của Vệ Từ, anh ta gặp nạn, Vệ Từ lại không có chút biểu hiện gì.