Với tư cách là bên thủ thành, thương vong bên phe Khương Bồng Cơ cũng không tính là nhỏ, thậm chí còn bị thiệt hại lớn hơn.
Phải biết rằng thứ như mũi tên là có thể lấy về được, lúc quét dọn chiến trường không chỉ phải thu dọn xác chết mà còn phải thu hồi mũi tên để sử dụng lại. Nếu không, dựa theo một trận chiến quy mô một trăm nghìn người, đánh một trận không biết phải tiêu hao bao nhiêu mũi tên, ai tốn kém nổi chứ.
Bên chiến thắng không chỉ có thể thu lại số mũi tên của phe mình mà còn có thể thu hồi của kẻ địch, tăng cường tài nguyên trang bị quân đội.
Nếu như Nhϊếp Lương yên phận rút lui thì Khương Bồng Cơ có thể phái người ra khỏi thành dọn dẹp chiến trường, thu hồi tài nguyên có thể sử dụng lại.
Kết quả là…
Một trận lửa lớn của Nhϊếp Lương đã đốt cháy sạch sẽ, thiệt hại của hắn thì hắn nhận rồi, thiệt hại của Khương Bồng Cơ cũng đừng mơ lấy lại được.
Nói tóm lại, trong trận chiến phòng thủ này cô chịu không ít thiệt thòi.
Nếu không phải khí thế của cơn mưa này có thể dùng dư luận đả kích quân địch, cô sẽ rất buồn bực.
Khương Bồng Cơ thì buồn rầu, trong khi Nhϊếp Lương đầu bên kia thì lại tức giận đến hộc máu.
Quân Nhϊếp lui quân rời khỏi, một đường hùng dũng trở về doanh trại.
Vừa đến doanh trại không bao lâu, Nhϊếp Thanh con trai Nhϊếp Lương mang theo một đám thần tử đóng giữ quân doanh ra nghênh đón Nhϊếp Lương.
Nhϊếp Lương mới từ trên lưng ngựa xuống dưới, trên mu bàn tay bỗng truyền đến chút cảm giác lành lạnh… cảm giác này là gì?
Trong chốc lát, lại có một giọt nước rơi xuống mu bàn tay hắn, hắn mới biết được đó không phải là ảo giác.
Nhìn thấy những giọt nước mưa kia, trong lòng Nhϊếp Lương căng thẳng, sắc mặt giống như bức tường được quét sơn trắng, không có chút huyết sắc nào.
“Phụ thân, có chuyện gì vậy?”
Nhϊếp Thanh đứng bên phải đỡ lấy Nhϊếp Lương, Vệ Ưng thì phối hợp đứng bên trái. Vietwriter.vn
“Đây là... Trời mưa à?”
Vệ Ưng giơ tay lên, vài giọt nước mưa rơi vào lòng bàn tay hắn, đôi mắt phượng dần trợn tròn, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc không thể tin được.
Nhϊếp Thanh không hiểu rõ lắm, cậu cảm nhận một chút rồi nói: “Đúng thật là trời mưa, thời tiết kiểu này có mưa thì rất bình thường.”
Cậu phát hiện sau khi mình nói xong, cánh tay phụ thân Nhϊếp Lương lại cương cứng, dường như đang gắng sức mạnh mẽ chống đỡ thứ gì đó.
“Phụ thân?” Nhϊếp Thanh lên tiếng hỏi thăm.
Sắc mặt Nhϊếp Lương đã chuyển sang tái mét, vội vàng không kịp chuẩn bị, hắn phun ra một ngụm máu lớn, cơ thể ngả ra đằng sau.