Thằng hầu của Mạnh Lượng thông minh hơn chủ nó một chút, hoặc phải nói là biết quan sát hơn. Nó đã lờ mờ cảm giác được nguy hiểm sắp ập đến.
Nó cố gắng đè cái cảm giác rợn tóc gáy đó xuống, dừng lại hành lễ với Khương Bồng Cơ, sau đó lấy hết can đảm nói: “Liễu lang quân có biết lang… nương tử nhà nô đi đâu rồi không ạ?”
Khương Bồng Cơ cười khẽ một tiếng: “Ngươi hỏi lang quân nhà ngươi đã đi đâu rồi à? Nếu đã tò mò như thế thì sao không xuống địa ngục mà hỏi thử?”
Thằng hầu nghe xong liền giật mình đánh thót, nó sợ đến mức hai chân mềm oặt quỳ sụp xuống đất, đầu gối va vào đá xanh lát trên nền đất nghe bộp một cái.
Đôi môi mỏng có vẻ chua ngoa run rẩy, nửa ngày không rặn ra nổi một chữ, một lúc lâu sau nó mới hít một hơi thật sâu, nói với giọng khô khốc, “Liễu lang quân đừng đùa nô, nương tử nhà nô trước đó vẫn bình thường mà…”
Nói rồi nó từ từ bò dậy, chầm chậm lui về phía sau.
Mối ân oán giữa hai nhà Mạnh - Liễu đã không thể cởi bỏ rồi, nếu như Liễu Xa muốn giết người cũng không phải là chuyện không thể.
Nghĩ đến đó, đôi mắt của thằng hầu trở nên đỏ quạch.
“Ta rảnh đâu mà đùa cái kiểu đó với ngươi? Có biết quy tắc: nhân vật phản diện chết là bởi vì nói nhiều không? Ta đành cho ngươi chết không nhắm mắt vậy!”
Khương Bồng Cơ bước lên phía trước một bước, thằng hầu cứng đờ người lại, sau đó liền nhanh chóng quay đầu chạy về phía phòng.
Lộng Cầm định tiến lên tóm lấy nó, nhưng có người đã nhanh hơn cô.
Khương Bồng Cơ lao đến như một cơn gió đuổi kịp thằng hầu đang định chạy trốn, một tay bóp lấy cái cổ mảnh khảnh của đối phương rồi từ từ siết chặt.
Thằng hầu cảm thấy càng lúc càng khó thở, hai tay nó cố gắng tách những ngón tay của Khương Bồng Cơ ra, hai chân vùng vẫy đạp trên mặt đất, biên độ giãy giụa càng lúc càng nhỏ dần.
Lộng Cầm nhìn cả quá trình, từ lúc thằng hầu giãy giụa đến lúc chết không nhắm mắt, bất giác hơi thở của cô trở nên dồn dập, cảm giác như thể rơi xuống hầm băng.
“Có sợ không?”
Bên tai vang lên giọng nói ôn hòa của Khương Bồng Cơ, Lộng Cầm hít một hơi lạnh, dần dần lấy lại bình tĩnh. Đôi mắt kiên nghị sáng lên lấp lánh trong đêm, “Bẩm lang quân, bây giờ Lộng Cầm thấy sợ nhưng về sau nhất định sẽ không sợ!”
“Ừ, em đi gọi quản gia đến xử lý đi. Mấy ngày này ta sẽ điều thị nữ đến cho em. Nhớ thi thoảng ra ngoài lượn lờ trước mặt người khác một chút. Biểu tiểu thư đến Liễu Phủ hai hôm trước chưa bao giờ bước chân ra khỏi cái viện này, em hiểu chưa?”
Lộng Cầm gật mạnh, dường như cô đang khắc phục nỗi sợ hãi của bản thân qua hành động này.
***
Vốn tưởng rằng khi lão quản gia nhìn thấy thi thể này sẽ bối rối, nhưng không ngờ ông lại rất bình tĩnh.
“Cổ bị bóp đến mức biến dạng thế này không biết là đã bóp mạnh đến mức nào nữa?”
Lão quản gia đã đoán được chuyện này thông qua lời kể lại mơ hồ của Lộng Cầm, ông gọi cả hai tâm phúc đi theo cùng để xử lý cái xác.
Lộng Cầm thấp thỏm: “Quản gia, lúc… lúc lang quân đưa nô tỳ đến đây liền nghe thấy tiếng động kỳ lạ, đi sang xem liền thấy cái thi thể này ở đây… cũng không biết là ai đã làm chuyện này, trong viện đột nhiên có người chết thì nên làm thế nào mới được ạ?”
Lão quản gia hừ lạnh một tiếng, hai người tâm phúc của ông nhanh nhẹn quăng cái xác vào trong một cái bao tải đen.
“Không thể lén lút vứt đi được, thì cứ quăng vào cái thùng đựng phân là xong, tránh để người khác nghi ngờ.”
Lén lút vứt xác là cách làm ngu ngốc nhất, chẳng khác gì bịt tai trộm chuông cả.
Nhưng lão quản gia rất lão luyện, quăng cái xác vào trong thùng phân rồi chuyển ra ngoài, ai rỗi hơi mà đi kiểm tra xem có cái gì ở bên trong đâu?
Lộng Cầm vẫn còn hơi sợ sệt, nhưng nhìn thấy lão quản gia bình tĩnh xử lý mọi chuyện, trong lòng cô dậy lên sự bái phục kính nể.
***
Đây không phải là lần đầu tiên hệ thống nhìn thấy Khương Bồng Cơ giết người, nhưng mà mức độ khủng bố của lần này còn đáng sợ hơn mấy lần trước.
Lúc giết sạch toàn bộ trại phỉ, cô xuống tay rất dứt khoát, gần như là mất mạng trong nháy mắt, nhưng mà tên người hầu này là tự tay cô bóp chết.
Lực bóp rất lớn, bẻ gãy vụn cả xương cổ.
Hệ thống chết lặng mất hồi lâu rồi mới lí nhí nói, “Không ngờ... cô cũng giết cả những kẻ yếu đuối trói gà không chặt đấy.”
Khương Bồng Cơ: “Giết cho mày xem.”
Hệ thống: “…”
“Tao từng nói là tao không giết kẻ yếu đuối trói gà không chặt lúc nào sao? Quả thật, nó yếu nhớt nhưng nó yếu không đồng nghĩa với việc nó không có khả năng làm việc ác, số người bị nó giết theo cách trực tiếp hoặc gián tiếp không dưới 20 người. Mà cái quan trọng hơn là, nếu như để nó sống tiếp sẽ gây ra ảnh hưởng không thể khống chế được, thế nên vẫn phải dập tắt những mối nguy hiểm đó từ khi mới bắt đầu manh nha.”
Hệ thống càng đè giọng xuống thấp hơn, “Được rồi, tôi không so đo những chuyện này, nhưng mà vừa nãy cô bảo cô giết cho tôi xem là có ý gì?”
“Tao không biết các ký chủ trước của mày có trình độ như thế nào, tao chỉ biết một điều, đừng có coi tao thành tượng đất không biết tức giận. Hệ thống, mày đã làm không chỉ một chuyện khiến tao ghét. Tao mong rằng chuyện nhiệm vụ bắt buộc như ngày hôm nay không có lần thứ hai!”
Hệ thống ỉu xìu nói: “Tôi đã nói rồi, cái phần mềm này nó sẽ tự động rà nhiệm vụ tùy từng lúc. Nếu như cô không chịu làm thì cứ từ chối là được… dù sao cô không chịu làm thì tôi cũng đâu có ép cô được?”
Nghe hệ thống nói thế, Khương Bồng Cơ đột nhiên bật cười, nụ cười của cô đầy vẻ sâu xa khó hiểu.
Hệ thống lại bổ sung thêm một câu giấu đầu hở đuôi: “Nhưng mà hình phạt sau khi nhiệm vụ thất bại cô cũng vẫn phải chịu... Đến lúc đó, không chịu được thì cũng đừng có trách tôi không nhắc cô trước.”
Đúng lúc này, vừa vặn hết hai tiếng mà Khương Bồng Cơ phải làm nhiệm vụ.
[Hệ thống: nhiệm vụ cứu Mạnh Lượng thất bại, mời Streamer nhận hình phạt: Điện giật cấp 5, thời gian kéo dài: 3 phút! Xin hãy chuẩn bị!]