“Cái đám vô dụng kia bây giờ đang làm gì?” Khương Bồng Cơ quay sang hỏi Từ Kha.
Từ Kha nhìn sắc trời rồi trả lời: “Vừa nãy mới cõng vật nặng chạy đường dài, bây giờ chắc đang nghỉ ngơi ở thao trường.
Để tiện cho các hạng mục huấn luyện, nông trang dành riêng ra một khu để làm thao trường cho các gia đinh tập luyện.
Kỳ Quan Nhượng đi theo hai người, ở thao trường hiện tại đang rải rác mấy người nằm hoặc ngồi. Một hàng những giỏ trúc đựng đá được tập trung tại một góc. Kỳ Quan Nhượng thầm ước lượng, mỗi một cái giỏ trúc này nặng tầm 15kg, cũng không nặng nhưng nếu vừa phải đeo giỏ trúc vừa phải chạy đường dài thế này thì e là những người chưa bao giờ được huấn luyện sẽ không chịu nổi...
“Đứng lên hết cho ta, nằm thượt trên đất như chết hết cả rồi thế kia à?” Khương Bồng Cơ rút một cây thương từ bên giá bên cạnh ra.
Nghe thấy giọng của cô, đám gia đinh liền vội vàng bò dậy xếp thành hàng chỉnh tề trong ánh mắt kinh ngạc của Kỳ Quan Nhượng.
“Đây là?”
Kỳ Quan Nhượng lấy làm lạ, Từ Kha ho khẽ một cái rồi đè giọng xuống trả lời: “Lang quân từng một mình đánh bại hết tất cả bọn họ.”
Kỳ Quan Nhượng: “…”
Không ngờ cái thằng nhóc này lại có thể đánh bại mười mấy gã đàn ông lực lưỡng, hơn thế nữa còn khiến bọn họ bị ám ảnh.
“Vậy cậu ấy… bây giờ đang làm gì?” Kỳ Quan Nhượng thật không thể ngờ Liễu Hi lại là một người văn võ song toàn như vậy.
“Chắc là làm giáo đầu* tạm thời, dù sao những người này cũng chỉ mới mua về, dù đã huấn luyện mấy hôm nhưng vẫn chưa ra đâu vào đâu.”
*Giáo đầu: từ xuất hiện từ thời Tống, chuyên chỉ những người dạy võ thuật. Do giáo đầu Lâm Xung trong tác phẩm Thủy Hử, nên khiến nhiều người lầm tưởng giáo đầu là một chức quan. Nhưng thực tế không phải vậy, nó có chỉ có nghĩa là người dạy võ thuật hoặc huấn luận viên võ thuật.
Từ Kha nói không sai, đám gia đinh này đều là một lũ gà còi, thậm chí còn không bằng một du hiệp nửa mùa như cậu. Bọn họ căn bản là chưa bao giờ học cách sử dụng binh khí như thế nào. Bây giờ lại không có giáo đầu hướng dẫn, lang quân đành phải đích thân chỉ dạy.
Kỳ Quan Nhượng im lặng… không có giáo đầu, thì ra đây chính là lý do để các người đào hố bẫy Mạnh Đô úy?
***
Diện tích của thao trường đủ để cho 100 người luyện tập nhưng hiện giờ số lượng còn chưa đủ 20.
Khương Bồng Cơ làm mẫu cách sử dụng thương một lần cho đám gia đinh. Cho dù cô chưa từng học qua, nhưng cô là chiến sĩ biến đổi gen mà Liên Bang tuyển chọn thế nên không cần học cũng biết, những động tác vung thương của cô trông rất dứt khoát, mạnh mẽ.
“… Sau khi các ngươi chặn lại công kích của của kẻ địch bằng mũi thương, thì lật cổ tay lên, đầu thương sẽ nhanh chóng vòng một vòng thế này…” Khương Bồng Cơ giả vờ công kích người đứng gần nhất, đối phương giật mình hoảng sợ giơ thương lên chắn.
Không lệch một ly, chính xác cản lại mũi thương đang đâm đến.
Nhưng vào đúng lúc này, mũi thương của Khương Bồng Cơ xoay vòng, đập thân thương của đối phương xuống rồi tiếp tục đâm thẳng về phía trái tim của đối phương. Tuy rằng không đâm vào, cũng không đau đớn gì nhưng người nọ vẫn cứ cảm giác như thể mũi thương vừa đâm xuyên qua lồng ngực mình vậy, hắn ta giật mình ngã ngửa trên mặt đất, cây thương trên tay cũng rơi xuống đất luôn.
“Đây chính là sự linh hoạt khi dùng thương tấn công. Nếu phòng thủ, cong thân thương theo một độ thích hợp thì có thể phân tán bớt một phần lực từ phía đối thủ, vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ.”
“Đây chính là ưu thế của thương…” Khương Bồng Cơ cầm thương lên, thấy đám người vẫn còn đang ngẩn tò te liền nghiêm khắc quát, “Đứng đần ra đấy cả lượt làm gì, tự chọn bù nhìn luyện từng động tác một!”
Trên thao trường có hơn hai mươi cái bù nhìn độn rơm cao bằng người thật, mũi thương rất khó đâm vào được.
“Vô dụng!” Khương Bồng Cơ nhìn đám gia đinh luyện tập một lúc rồi quát lên.
Cô vận lực ở bàn tay, cây thương như thể có mắt, mạnh mẽ cắm thẳng vào bù nhìn, vang lên một tiếng trầm đục. Tiếng vang dội thẳng vào trái tim của từng người.
Dưới sự tác động của cả thị giác và ngôn ngữ, đám gia đinh lập tức nghiêm túc, không ai dám chểnh mảng luyện tập. Bọn họ đồng loạt dùng hết sức lực vung thương về phía bù nhìn, luyện tập lại những động tác mà Khương Bồng Cơ vừa mới giảng.
“Có biết tim người ở đâu không?”
“Đó là dạ dày!”
Khương Bồng Cơ rút một cái thương đang cắm trên bù nhìn ra, dùng cán thương ấn nhẹ lên cánh tay đối phương khiến anh ta giơ cao tay lên: “Trong lúc sống chết, cơ hội chỉ có trong chớp mắt. Không thể một nhát đâm chết đối phương thì nguy hiểm mà bản thân phải đối mặt cũng tăng lên. Nhớ cho kỹ, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bàn thân và đồng đội của mình.”
Khương Bồng Cơ đi từ từ điều chỉnh tư thế cho từng người một: “Không phải dùng hết sức từ cánh tay mà là tư thế chân đứng phải vững. Đồng thời dồn lực của nửa người trên lên cánh tay, đâm thẳng về phía trước thật mạnh. Nếu như chỉ dùng sức ở cánh tay thì chẳng khác vung thương đùa nghịch, không những thế còn làm hỏng cả cánh tay.”
“Không cần vung thương cho đẹp mắt, chỉ cần biết làm thế nào để dùng thương đâm một nhát là khiến kẻ địch chết.”
Những con bù nhìn rơm mà Khương Bồng Cơ cho chuẩn bị đều có một điểm đặc biệt, trên mỗi con đều đánh dấu những vị trí trí mạng trên cơ thể người.
Nói rồi, cô đột nhiên vung thương đánh văng cây thương trong tay của một người đi, người đó mũi trắng bệch, sợ hãi run lên.
“Đi nhặt về, tập cho tử tế.” Khương Bồng Cơ lạnh lùng nói.
Đối phương như được đại xá, vội vàng đi nhặt cây thương về, chỗ từ cánh tay đến đầu ngón tay vẫn còn âm ỉ đau.
“Có cảm giác Lan Đình khi đứng trên giáo trường giống như biến thành một con người khác vậy.” Kỳ Quan Nhượng thầm kinh ngạc, ánh mắt anh ta di chuyển theo từng cử động của Khương Bồng Cơ, “Giờ thì ta cũng đã hiểu tại sao hai người nhất định phải bẫy bằng được vị Đô úy về làm giáo đầu rồi.”
Bộ dạng của một đoàn thể khi có người dẫn đầu và không có người dẫn đầu khác hoàn toàn nhau.
“Kha lại cảm thấy… lang quân chỉ muốn thoát khỏi cái đám người làm cậu ấy bốc hỏa thì có.”
Kỳ Quan Nhượng: “…”
Này thiếu niên, thật thà như thế dễ bị lang quân nhà cậu xử lý lắm đấy, biết không?
Khương Bồng Cơ quăng cây thương về giá để binh khí một cách chuẩn xác, rồi nói với các đội trưởng: “Giám sát bọn họ cho kỹ vào, không luyện cho ra hình ra dáng thì đừng hòng được nghỉ. Bất kỳ ai làm không tốt thì các người chịu phạt đầu tiên chính là các ngươi.”
Kỳ Quan Nhượng cảm thán nói: “Lan Đình cứ như thế này mà lớn lên, sau này nhất định sẽ trở thành một người vĩ đại.”
Khương Bồng Cơ quay về vừa hay nghe được câu này, nụ cười trên gương mặt càng thêm chói lọi: “Cám ơn câu nói tốt lành này của Văn Chứng.”
***
Trong vòng mấy dặm gần đây, thì khu nông trang này được coi là nơi đất lành, cũng là nông trang trù phú nhất. Cuộc sống của người dân nơi này đều tương đối ấm no, người dân ở những thôn làng xung quanh ai nấy đều ước ao.
Khi trẻ con nơi khác thèm thuồng chỉ vì một miếng ăn, thì trẻ con nơi này vẫn cứ ngây thơ tinh nghịch như cũ.
“Ai ui…” Một đứa trẻ đang vui vẻ đùa giỡn với đám bạn, không để ý phía trước đang có người chặn đường.
“Có làm sao không, ngã có đau không?”
Khi cậu nhóc còn đang ôm trán, nước mắt lưng tròng thì trên đầu chợt vang lên giọng nói ồm ồm đầy quan tâm của một người đàn ông.