Chủ nhân của Liễu phủ không nhiều, ngoài Liễu Xa, Kế phu nhân, Điệp phu nhân và Nhị lang quân ra. Thì chỉ còn hai vị thiếp quanh năm buồn bực ở trong phòng và con trai con gái của họ, một năm xuất hiện trước mặt người khác mấy lần.
Tính tình mấy vị chủ nhân ôn hòa, không cố ý làm khó kẻ dưới. Vả lại dựa vào quy chế, điều lệ của Tiên phu nhân lưu lại, trên dưới phân công rõ ràng, cho nên kẻ dưới của Liễu phủ chỉ cần hoàn thành công việc thuộc bổn phận, thì một ngày còn dư không ít thời gian rảnh rỗi.
Đồng Tam Nương đang muốn đi tiệm thêu chọn mua một lô chỉ thêu mới, lúc đi qua cửa sau lại nhìn thấy mấy người khẽ thì thầm với nhau.
“Ông nói quận Mạnh làm sao cơ?”
Quản sự thu mua đồ mới nhậm chức của Liễu phủ và vài người mặc đồ thứ dân đang ở bên cổng sau thì thầm bàn luận, vừa lúc bị Đồng Tam Nương đi qua nghe thấy toàn bộ.
Vị quản sự kia vốn hơi tức giận song nhìn đối phương là tỳ nữ hầu hạ chủ nhân, đành phải treo lên nụ cười lấy lòng.
Ông ta chắp tay thi lễ: “Đồng cô cô.”
Năm nay, Đồng Tam Nương 21 tuổi, chưa lấy chồng, theo như luật pháp Đông Khánh thì phải nộp một phần thuế. Anh trai và chị dâu cảm thấy mất mặt, cương quyết ép cô đi lấy chồng. Cô trước mặt thì đồng ý, sau lưng liền tìm Điệp phu nhân cầu xin, thuyết phục đối phương ủng hộ cô tự lập nữ hộ.
*Nữ hộ: hộ gia đình có phụ nữ là người đứng đầu.
Toàn bộ Liễu phủ này đều là một chủ, người ta đã có Điệp phu nhân chống lưng, các quản sự khác đều không dám trêu chọc cô.
Sắc mặt Đồng Tam Nương lạnh băng hỏi: “Mấy người vừa nói đến quận Mạnh, chuyện này là sao?”
Mấy thương lái bị cô nhìn chằm chằm cảm thấy áp lực, không khỏi cúi đầu lí nhí nói: “Này, này...”
“Nói!”
Lái buôn toát mồ hôi lạnh, nói nhanh như chớp: “Mấy người tiểu nhân là lái buôn của quận Mạnh đến đây. Quý phủ đặt Đông gia* chúng tôi một lô hàng, chỉ là... khi chuyển tới bị một đám thổ phỉ cướp mất. Chúng tiểu nhân đến là muốn xin quý phủ khoan dung cho thêm chút thời gian. Làm chậm trễ thời gian của quý phủ cũng không phải do chúng tiểu nhân cố ý. Thực sự là quận Mạnh giờ đây loạn như mớ bòng bong, đốt nhà cướp giật đâu đâu cũng có thể gặp...”
*Đông gia: các xưng của các thương nhân, ông chủ lớn thời xưa.
Bọn họ chỉ là đội ngũ lái buôn bình thường, làm sao có thể chống đỡ sự cướp đoạt của bạo dân chứ?
Liễu phủ mặc dù không lớn, song chi phí ăn mặc cũng không ít, lượng hàng cần mua mỗi năm đều rất nhiều, vung tay cũng hào phóng, là khách hàng lớn. Chỉ là, hàng của bọn họ còn chưa ra khỏi ranh giới quận Mạnh đã bị cướp mất rồi. Hôm nay không giao được hàng chỉ có thể tới cửa thương lượng.
Nghe xong, Đồng Tam Nương cảm thấy mình như im bặt trong chốc lát. Nếu như quận huyện khác xảy ra chuyện, cô cũng không đến mức thất lễ như thế, nhưng vấn đề là... là quận Mạnh!
“Chuyện xảy ra khi nào?” Đồng Tam Nương lạnh mặt truy hỏi.
Mấy người lái buôn cúi thấp đầu thật thà đáp lại, không ngờ Đồng Tam Nương vì thế mà cười lạnh liên tục.
“Quận Mạnh tuy nằm ở Thương Châu, nhưng mà cách quận Hà Gian cũng không quá xa, nếu thúc ngựa đi nhanh, hành trình cũng không quá nửa tháng. Quận Mạnh xảy ra chuyện lớn như vậy, vì sao thông tin lại chậm thế? Hà Gian này cũng không nhận được một tí tin tức nào?”
Lái buôn kia rối rít không ngừng kêu khổ, trong lòng có nỗi khổ mà không biết trút vào đâu: “Đồng cô cô không biết đấy thôi, chuyện này sớm đã vỡ lở nhưng mà Mạnh Gia Quân ép người quá đáng. Không cho dân tị nạn đi vào quận Mạnh, càng không cho phép đem tin tức này truyền ra ngoài. Đoàn người của tiểu nhân muốn chuyển hàng ra ngoài cũng bị cản trở, không dễ gì mới lấy được công văn rời đi lại bị bạo dân cướp đoạt..”
Nói đến chỗ thương tâm, khuôn mặt mấy người càng ủ rũ, lái buôn vội đưa tay lau nước mặt.
Tiền kiếm được từ hàng hóa mà Liễu phủ đặt hàng năm đủ để bọn họ sinh hoạt nửa năm. Hôm nay bị bạo dân cướp đi, hàng của bọn họ mất rồi, tiền mất rồi, còn suýt chết trên đường đi tới quận Hà Gian. Mấy ngày nay trôi qua giống như địa ngục, nhắc đến lại xót xa.
Nếu như Liễu phủ cảm thấy bọn họ làm lỡ thời gian, bắt bồi thường thì tổn thất của bọn họ phải chịu càng lớn.
Sắc mặt Đồng Tam Nương nghiêm nghị, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, hình như cô đang nghĩ chuyện gì đó.
“Chuyện này rất quan trọng cần phải bẩm báo với lão gia. Như vậy đi, mấy người đi theo quản sự đi rửa mặt, nô đi bẩm báo chuyện này với lão gia. Mấy người có điều gì muốn nói, đợi lát nữa nói với lão gia.”
Khi Đồng Tam Nương đem chuyện này bẩm báo cho Liễu Xa, ông đang luyện chữ, không khí yên tĩnh bao quanh khắp người.
Ông bình tĩnh đặt chiếc bút trong tay xuống.
“Nếu đã là như thế, đem mấy người kia đến đây, tra hỏi rõ ràng.”
Ông nói rồi, tại sao quận Mạnh xảy ra chuyện lớn như thế mà lại chỉ có lác đác vài người biết. Hóa ra là vì Mạnh Gia Quân cố tình phong tỏa tin tức.
Mạnh Gia Quân?
Hừ!
Trong lòng Liễu Xa lóe lên một tia sáng lạnh, con ngươi bình thản chợt lóe lên tia sát khí rồi biến mất.
Ngươi cũng có ngày hôm nay sao?
Híiiiii...
Con ngựa hí dài một tiếng, xe ngựa từ từ chậm lại sau đó dừng trước cổng Liễu phủ.
Khương Bồng Cơ ra khỏi buồng xe, không đợi phu xe lấy ghế để bước xuống đến đã nhảy thẳng xuống.
Nhìn thấy trước cửa đỗ một chiếc xe ngựa lạ, chân mày cô hơi cau lại, hỏi người gác cổng: “Trong nhà có khách sao?”
Người gác cổng cung kính trả lời: “Thưa Nhị lang quân, là nương tử nhà ngoại của phu nhân.”
“Nhà ngoại của mẫu thân à?” Đuôi lông mày của Khương Bồng Cơ khẽ nhướng lên, “Không biết là vị nào?”
Vì Liễu Xa nhậm chức ở quận Hứa xa xôi, nữ quyến trong nhà đều rất ít đi ra ngoài. Cùng với người ở Liễu thị cũng ít qua lại chứ đừng nói đến là nhà ngoại ở quận Lang Gia.
Mãnh thú đều có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt với lãnh thổ của mình, Khương Bồng Cơ chưa đến mức như thế nhưng việc Liễu phủ bỗng có thêm vài dấu vết xa lạ không nên có, đúng là khiến người ta không vui.
Cô còn chưa đi vào phòng, đã nghe thấy âm thanh ngọt sớt của một thiếu nữ truyền tới.
Thiếu nữ kia tuổi chừng 13, 14 tuổi, mặc một bộ quần áo màu hồng phấn, lông mày lá liễu, da như hoa đào chúm chím... khiến người khác không khỏi nghĩ đến hoa đào rực rỡ khoe sắc ngày xuân.
“Dượng, đây có phải là biểu đệ Lan Đình không?” Thiếu nữ kia quay đầu nhìn thấy Khương Bồng Cơ liền mỉm cười hỏi Liễu Xa.
Khương Bồng Cơ không cần nhìn màn hình livestream cũng biết đám khán giả đang gào khóc thảm thiết đến mức nào.
Bất kể là thế giới nào đều không thiếu sinh vật mang tên háo sắc.
[Tôi Muốn Chết Quá]: Gào khóc, gào khóc, muốn chết quá, âm thanh mềm mại, loli đáng yêu ngây thơ chân chính!
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Tôi phát hiện, cho đến bây giờ, nhan sắc của toàn thể thế giới Streamer rất cao. Dường như không có dưa méo táo nứt, nếu không đẹp cũng là mặt mũi đoan chính... Khóc thút thít, quả là thiên đường trong mộng của những kẻ mê sắc đẹp.
Khương Bồng Cơ lạnh lùng nhìn lướt qua thiếu nữ kia.
[Streamer V]: Nguấy shit thì có cái gì mà khen?
10,000 khán giả trong phòng livestream đần thối mặt.
Đây là ý gì chứ?