“Đến phủ của Ngụy Uyên tiên sinh để làm gì?” Phong Cẩn không hiểu.
Khương Bồng Cơ không hỏi trả lời mà lại ngược lại: “Hoài Du có biết gì về quận Mạnh ở Thương Châu không?”
So với hoàn cảnh học tập tương đối khép kín của Liễu Lan Đình, việc học của Phong Cẩn rộng mở hơn một chút.
“Quận Mạnh của Thương Châu? Đương nhiên là biết, nhưng mà chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện vừa rồi?”
“Vậy Hoài Du có từng nghe được tin tai tiếng nào ở quận Mạnh không? Ví dụ như quý nữ của sĩ tộc nào đó bị người ta làm nhục, nhưng vẫn không tìm được hung thủ?”
Khương Bồng Cơ mở miệng ra là tung một tin tức lớn như thế, khiến cho mặt mũi Phong Cẩn xanh mét rồi đỏ lên, cuối cùng là đen sì, y như một cái bảng pha màu.
“Vớ vẩn, người quân tử sao có thể đi nghe ngóng những loại tin tức này?”
Quát xong, Phong Cẩn có hơi lúng túng nói: “Cậu muốn bị người ta công kích hay sao mà nói ra những lời như thế? Quý nữ sĩ tộc cho dù có xảy ra chuyện như thế thật thì cũng không thể nào tùy tiện để lộ tin tức ra bên ngoài được.”
“Hoài Du nói thế cũng đúng...” Bước chân của Khương Bồng Cơ chợt ngừng lại, rồi lại nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Ở cái thời này, nếu như thật sự xảy ra chuyện thì khả năng bị ém nhẹm cao hơn nhiều so với việc bị lan truyền ra ngoài.
“Có phải là Lan Đình đã biết chuyện gì đó? Có liên quan đến gã đàn ông vừa rồi?” Phong Cẩn vội vàng chạy lên sóng vai với Khương Bồng Cơ. Nhớ đến chuyện Khương Bồng Cơ bảo muốn đến phủ của Ngụy Công Tào, bỗng dưng cậu ta có cảm giác da đầu tê dại, “Lúc này rồi mà Lan Đình còn úp úp mở mở?”
[Hải Béo]: Cái xác trong hẻm nhỏ, cuốn thẻ tre với nội dung không rõ, quận Mạnh không có lan truyền quý nữ nào bị làm nhục, thầy giáo dạy ở nhà của Streamer... xâu chuỗi những thứ này lại với nhau, có cảm giác càng nghĩ càng thấy bí mật đằng sau thật đáng sợ.
[Đại Tinh Phái]: Nghe thím lầu trên nói thế, tui hình như cũng nghĩ đến cái gì đó... chẳng lẽ thầy giáo dạy ở nhà của bác Streamer lại là kẻ lòng lang dạ thú?
[Xấu]: Hừ, phân tích kiểu gì thế! Uống nhiều fristy thì cũng đừng để trí tưởng tượng bay xa thế được không? Mấy thím đoán như thế thì khả năng vị Ngụy Uyên tiên sinh kia là người bị hại còn cao hơn. Không phải là ông ấy đã xin nghỉ ốm rất lâu rồi sao, nói không chừng là có liên quan đến vụ này đấy?
Dựa vào những manh mối Khương Bồng Cơ cung cấp, khán giả trong phòng chiếu livestream bắt đầu đoán già đoán non. Bọn họ đưa ra rất nhiều ý kiến hoang đường vô lý, nhưng Khương Bồng Cơ lại không hề đưa ra bất kỳ một đáp án nào.
Tính tình Ngụy Uyên xưa nay không chỉ cổ hủ cứng nhắc, mà còn rất nghiêm khắc nữa, nhất là đối với học sinh của mình. Ông chưa bao giờ vì vấn đề tuổi tác mà hạ thấp tiêu chuẩn của mình.
Nguyên nhân của việc Liễu Lan Đình không thích đến tộc học cũng không thích học ở nhà đều xuất phát từ vị Ngụy Uyên tiên sinh này.
Theo như ký ức của Liễu Lan Đình thì cô nhóc này rất kính trọng vị thầy giáo của mình, nhưng đối phương lại đối xử cực kì nghiêm khắc, không dễ thân cận, động một tí là đánh đòn, phạt viết chữ… khiến cho một cô nhóc mẫn cảm như Liễu Lan Đình lại ngày càng thêm khép kín.
Trước khi Liễu Lan Đình xảy ra chuyện, Ngụy Uyên đã xin nghỉ ba ngày với lý do là ốm, sau đó lại nói do bệnh tình nặng thêm nên đành kéo dài thời gian nghỉ.
Sau khi được Đạp Tuyết nhắc nhở cô mới sai người chuẩn bị một phần lễ mọn đưa đến phủ của của ông, nhưng chưa đích thân đến tận nơi thăm hỏi lần nào.
“Hiếm khi đến phủ của thầy mà lại phải đi cửa ngách...”
Phủ của Ngụy Uyên cách ngõ Leng Keng rất xa, hai người bọn họ đi mất một lúc lâu mới đến nơi.
Lúc này đã là canh ba, bầu trời vẫn đen kịt như mực, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng chó sủa.
“Nếu như Lan Đình muốn đến thăm hỏi, có thể để sáng mai đến cũng được mà...”
Phong Cẩn thấy Khương Bồng Cơ xắn tay áo lên chuẩn bị trèo tường vào, liền méo xệch mặt mày, nhưng lại không dám nói to, “Nếu như bị bắt được...”
Ngụy Uyên có tiếng là nghiêm khắc, nửa đêm nửa hôm học sinh của ông ta trèo tường vào nhà ông ta, nếu như là vào tiền viện thì không sao, cơ mà không cẩn thận vào đúng hậu viện nhà người ta thì đúng là tình ngay lý gian.
Liễu Lan Đình không sợ trời không sợ đất, nhưng Phong Cẩn cậu còn cần thanh danh mà.
Gặp phải đứa bạn xấu báo hại cả đời!
Khương Bồng Cơ đứng lặng một hồi dưới góc tường, cười nói, “Sợ cái gì, đến đây nào, ta làm bàn đạp cho Hoài Du, Hoài Du trèo vào trước đi.”
Phong Cẩn: “...”
Hai người lặng lẽ “nhìn” nhau một hồi lâu.
“Ta không tin cậu tốt bụng thế đâu, nói đi, lại muốn lừa ta thế nào?”
Phong Cẩn nghiến răng nghiến lợi nói, trông cậu ta lúc này mới giống một thiếu niên mười mấy tuổi, chứ không phải là một công tử sĩ tộc chín chắn như một ông cụ non.
Khương Bồng Cơ cười đáp, “Trèo vào là biết ngay chứ gì?”
Phong Cẩn nghi ngờ đánh giá cô, nỗi bất an trong lòng cậu ta càng lúc càng lớn.
“Tại sao không phải là cậu trèo vào trước?”
Khương Bồng Cơ chế giễu nói: “Hoài Du trèo vào trước đi, ta theo sau. Nếu như ta trèo vào trước, Hoài Du làm thế nào để trèo vào?”
Phong Cẩn: “...”
Có loại bạn không đáng tin thế này, mệt tim quá =.=!
Theo lý mà nói, người được nuôi dạy tử thế như Phong Cẩn không có khả năng đi theo Khương Bồng Cơ làm càn mới phải. Nhưng, cậu ta cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi mà thôi. Trước mặt người khác thì luôn giữ hình tượng chín chắn nhưng đằng sau cũng cần có không gian để thở.
Càng đừng nói đến việc cậu ta rất thưởng thức Khương Bồng Cơ, trong lòng lại đang rất tò mò muốn biết cô đang úp úp mở mở chuyện gì.
Vì thế, ma xui quỷ khiến liền bị cô kéo xuống hố cùng.
Phong Cẩn nghiến răng gật đầu đồng ý và sau đó để lại một đoạn lịch sử đen tối ngay đến sử sách cũng không xóa sạch được.
Gia cảnh của Ngụy Uyên khá bình thường, nên cấu trúc phủ khá đơn giản, tường rào cũng không xây cao quá.
Khương Bồng Cơ hạ thấp người xuống rồi đan tay lại, ý bảo Phong Cẩn có thể giẫm lên tay cô để trèo vào.
So với sự dứt khoát Khương Bồng Cơ, Phong Cẩn lại hơi lúng túng, cho dù tác phong của cô rất phóng khoáng và cậu ta cũng hay quên mất giới tính thật của đối phương. Nhưng dù có thế cậu ta cũng không thể quên được giới tính của hai người khác nhau.
“Nào có ai vội vàng như cậu chứ?”
Phong Cẩn làu bàu một tiếng rồi cẩn thận bám vào những chỗ lồi lõm trên tường. Đôi guốc gỗ dưới chân đã được cởi ra, cậu giẫm lên tay Khương Bồng Cơ trèo lên, những tưởng là cả hai sẽ bị ngã một cú thê thảm, không ngờ dưới chân lại vững chắc đến giật mình.
Phong Cẩn thề, cả đời này cậu ta chưa bao giờ có hành vi thất lễ như thế, thở phì phì như trâu mới bò lên được mép tường.
“Được rồi, ta leo lên rồi, giờ nên đến lượt cậu rồi chứ?”
Nằm bò trên bờ tường, Phong Cẩn đưa mắt nhìn xuống dưới, chỗ này hơi cao, hoa mắt rồi.
“Phụt!” Dưới chân tường, Khương Bồng Cơ bật cười.
Trong màn đêm yên tĩnh tiếng cười nghe đặc biệt rõ, Phong Cẩn giật thót cả ngưởi.
“Hoài Du à, nếu không ngại thì quay sang bên kia tường nhìn xem, có phải dưới đó có một đám người đang canh chừng không?”
Phong Cẩn: “...”
Trong lòng Phong Cẩn trào lên dự cảm không lành, run rẩy nghoẹo đầu sang phía bên kia bờ tường.
Người đứng dưới, kẻ nằm trên, hai bên nhìn nhau “đắm đuối”.
“Liễu Hi!!!”
Ngay lập tức, phòng chiếu livestream bùng nổ những tràng cười điên cuồng.