Khương Bồng Cơ nhìn thấy chữ “lương thiện” thì ngẩn ra, bỗng cảm thấy có chút dở khóc dở cười, đây là lần đầu tiên có người nói cô lương thiện đấy.
[Một Mét Ánh Dương]: Bác Streamer, vừa nãy bác bảo có kịch vui, ở đâu thế?
Khương Bồng Cơ híp mắt xòe cái quạt đàn hương trong tay ra, trên môi nở một nụ cười kỳ quái.
[Streamer V]: @Mạnh Lên Đừng Ngừng, nhìn cho kỹ vào, mày nên thấy may mắn vì khoảng cách giữa mày và tao là ở hai thế giới khác nhau.
Đăng bình luận này lên rồi, Khương Bồng Cơ mặc kệ khu bình luận đang nổi bão cấp 12 mà quen cửa quen nẻo vòng ra viện phía sau của Lầu Nghênh Xuân.
Bằng thân thủ mạnh mẽ của mình cô nhảy vọt lên bờ tường, núp dưới bóng tối của mái hiên. Cô điều chỉnh lại tần suất hô hấp của mình, kéo mức cảm giác tồn tại của cô về mức thấp nhất.
Khán giả nhìn mà ngây người, Khương Bồng Cơ nghĩ nghĩ rồi bảo Hệ thống bật chế độ quay hồng ngoại lên.
Góc nhìn này của cô vừa vặn có thể nhìn thấy phía cửa ngách của viện này. Bởi vì gần đó có một tòa núi giả che chắn khiến cho ánh sáng không lọt được vào, nên chỗ cửa ngách đó tối một cách khác thường.
[Một Mét Ánh Dương]: Đây chính là viện phía sau lầu xanh à, người qua người lại trông đông vui phết nhỉ?
[Xấu]: Bác Streamer đến đây tìm ai à? Sao thấy toàn là người lạ thế này?
Một lúc lâu sau, khi tất cả mọi người đều cảm thấy mất kiên nhẫn thì vài cái bóng đen lén lút đi ra.
Với sự giúp đỡ của camera HD, khán giả nhanh chóng nhận ra mấy người này là ai.
Đây chẳng phải là bà tử và hai gã quy công vừa nãy mới lục soát phòng Xuân Nhi sao?
Mụ bà tử thì thầm điều gì đó với hai gã quy công, ba người hình như nói chuyện rất vui vẻ.
Hai gã quy công nhìn trái nhìn phải rồi một trong hai gã nhận lấy quả bạc tròn từ trong tay mụ bà tử. Bọn chúng cũng không ngại quả bạc đó bẩn mà đưa lên miệng cắn một cái kiểm tra thật giả.
Sau đó, mỗi người một ngả chia nhau rời đi.
Tất cả khán giả đều không hiểu vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Ngay lập tức có người xâu chuỗi những việc vừa mới xảy ra lại rồi đoán già đoán non.
[Thiên Sơn Mộ Tuyết]: Ba người này đang chia chác tang vật à? Ngầm cắt xén tiền mồ hôi xương máu của những hoa nương trong lầu xanh, y như một lũ đỉa hút máu.
[Kẻ Đột Nhập Xui Xẻo]: Theo như hiểu biết của tui, đảm bảo chuyện này không đơn giản như vậy đâu. Vừa nãy bác Streamer còn tag cái thằng [Mạnh Lên Đừng Ngừng] vào nữa cơ mà. Có lẽ muốn làm vài chuyện cho thằng ấy nó biết mặt đấy. Nhớ lại chuyện lần trước bác ấy đánh chết mấy tên gia đinh đi.
[Mạnh Lên Đừng Ngừng]: Ha ha, ông đây đếch phải là thằng hèn nhát nhé, có bản lĩnh thì mày cứ thể hiện ra xem nào, đồ đĩ!
[Streamer V]: Mày vẫn chưa quan trọng đến mức đó đâu. Cùng lắm cũng chỉ có thể tính là tiện tay thì vơ vào xử lý một thể thôi.
Bởi vì không phải là ai cũng có tư cách để khiến cô báo thù.
Trong khi khán giả còn đang thi nhau đoán già đoán non, bà tử kia đã vòng vèo quẹo vào một cái ngõ khác, Khương Bồng Cơ đứng dậy đuổi theo.
Không bao lâu sau, khán giả nghe thấy những âm thanh sột sột soạt soạt vang lên trong con hẻm sâu.
Nhờ sự tiện lợi của camera hồng ngoại, hình ảnh đang xảy ra trong con hẻm sâu được truyền tải tới trước mặt họ một cách rõ nét.
[Một Mét Ánh Dương]: Ôi mẹ ơi, không phải chứ bác Streamer, bác định cho bọn em nhìn một bà già thoát y à?
Sâu trong con hẻm, mụ bà tử lưng còng đang cởi từng chiếc áo vải thô dày trên người mình xuống.
Đám khán giả vốn dĩ tưởng là sẽ phải nhìn đến cảnh tượng xấu hổ, nhưng bọn họ rất nhanh chóng nhận ra rằng có gì đó không đúng... quần áo... mặc gì mà mặc lắm thế?
Từng lớp từng lớp áo được cởi ra, bà già béo tốt kia dần dần trở nên “gầy” đi. Mãi cho đến khi mụ ta lột bộ tóc giả trên đầu xuống, để lộ mái tóc đen được quấn chặt bên trong, mọi người mới ồ lên... hóa ra người này không phải là một bà già!
[Thiên Sơn Mộ Tuyết]: Đây chính là thuật dịch dung thần kì trong truyền thuyết hả? Còn thần kì hơn cả phẫu thuật thẩm mỹ của chúng ta nữa!
Bọn họ đã chứng kiến toàn bộ quá trình từ một bà lão mập mạp lưng còng biến thành một gã đàn ông trung niên gầy gò.
Hắn ta lau sạch cái thứ màu nâu bóng nhẫy trên mặt đi, để lộ ra cái bản mặt dơi xấu xí với đôi mắt chuột dài nhỏ ti hí. Màu da của hắn ta khá là vàng vọt như thể rượu chè quá độ. Nhét toàn bộ đồ hóa trang vào bao màu xám xong, hắn ta chỉnh trang lại trang phục trên người rồi sờ sờ cái túi tiền nặng trịch treo bên hông, gương mặt hắn hiện lên nụ cười hài lòng.
Hắn ta lẩm nhẩm hát một điệu hát rồi bước ra khỏi ngõ sâu, căn bản là không hề nhận ra có một cặp mắt lạnh lẽo đang theo dõi mình trên bờ tường.
Nhìn theo hướng đi của tên này, chắc chắn là đang chuẩn bị đi ra cửa chính của Lầu Nghênh Xuân.
Khương Bồng Cơ cười lạnh một tiếng.
Người đàn ông kia nghe được tiếng động liền quay phắt lại, hét lên: “Ai ở đằng đó!”
Không có ai?
Hắn nhíu mày lại, không khỏi hoài nghi có phải là mình đang thần hồn nát thần tính mà nghe nhầm không.
Nhưng chỉ ngay giây tiếp theo, có vật thể gì đó từ trên không trung rơi xuống trúng lưng hắn. Hắn ta còn chưa kịp quay lại nhìn thì trên cổ bỗng dưng nhói đau.
Nhìn tên đàn ông nằm hôn mê trên mặt đất một lúc, Khương Bồng Cơ nói với vẻ thất vọng, “Một con tôm nhãi nhép.”
Nói rồi, một tay xách cổ áo đối phương lên nhẹ nhàng tha hắn vào trong con hẻm sâu.
Khương Bồng Cơ cau mày quỳ xuống ngồi cạnh đối phương, khán giả cũng đồng loạt nín thở, chỉ sợ sẽ quấy rầy cô suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, cô rút một cái khăn tay trắng từ trong vạt áo của tên kia ra, trên chiếc khăn có thêu một đóa hoa sen tinh xảo màu trắng.
Chủ nhân của chiếc khăn này không phải là phụ nữ trưởng thành mà là một thiếu nữ chưa chồng, tuổi tác ước chừng hơn mười tuổi, cũng không phải là người của chốn lầu xanh.
Khương Bồng Cơ lại tiếp túc lục ra một cái túi nhỏ từ thắt lưng của đối phương, trong túi có bảy viên trân châu có kích cỡ đồng đều.
[Hoa Cúc Của Hồng Quân Lão Tổ]: Vì seo mà tui cứ có cảm giác dường như bác Streamer biết trên người cái gã này đang giấu cái gì, sờ một phát là ra luôn.