Cũng chỉ là trò đùa của một cô bé thôi, hắn là người lớn còn có thể làm gì cô? Còng cô lại cũng chỉ là cho cô một bài học nhỏ, để cô ghi nhớ.
Kỷ Bắc dùng giọng điệu dạy dỗ nói: "Lo mà học hành đi, lần sau đừng có làm mấy chuyện vớ vẩn nữa, gặp người khác chưa chắc đã dễ nói chuyện như anh đâu."
"Ừm!" Cô gật đầu đồng ý.
Nhưng trong lòng lại nghĩ, lần sau nhất định phải làm rõ mục tiêu rồi mới hành động, một bài học lần này đã đủ nhớ đời rồi.
Hơn nữa, vừa rồi hắn dữ như vậy, dễ nói chuyện chỗ nào?
Kỷ Bắc vừa định hỏi địa chỉ của cô thì điện thoại vang lên, là Lưu Kiến Minh cùng đội gọi tới, hắn nghe máy, "Chuyện gì?"
"Đội trưởng Kỷ, ở đường Tây Giao Hà có người đi câu phát hiện một thi thể đàn ông. Chúng tôi đang đi tới đó."
Kỷ Bắc nói: "Tôi sẽ qua ngay."
Vốn Diệp Tiên Tiên cũng không muốn ở cùng hắn nên khi nghe thấy hắn có việc thì vội mở miệng, "Anh có việc thì đi đi, em có thể tự về."
Kỷ Bắc nhìn đồng hồ cũng không kiên trì nữa, cho xe dừng lại ở bên đường.
Diệp Tiên Tiên xách túi đồ lên, mở cửa xuống xe.
Cô vẫy vẫy tay, cong môi cười với hắn, "Hẹn gặp lại."
Dưới ánh mặt trời cặp mắt kia nheo lại, đôi mắt cô bé sáng lấp lánh, như vì sao rạng rỡ, như vầng trăng khuyết trên trời.
Kỷ Bắc đặt tay lên tay lái, từ từ thu hồi tầm mắt.
Hắn cho tay vào túi quần tìm thuốc lá, lại sờ đến một thứ đồ mềm mại, là một cái quần lót màu hồng nhạt. Là vừa rồi hắn tiện tay nhét vào lúc ở quán cà phê.
Nhìn qua cửa sổ xe, thân ảnh kia đã biến mất trong dòng người. Kỷ Bắc đốt điếu thuốc, trầm mặc vài giây rồi cất chiếc quần lót vào ngăn để đồ trên xe.
Dân số thủ đô có đến hàng ngàn hàng vạn, xác suất để gặp lại chắc cũng chẳng khác gì trúng vé số.
Kỷ Bắc phả khói, khởi động xe rời đi.
Diệp Tiên Tiên lang thang không có mục tiêu trên đường, đi ngang qua một cửa hàng giày thì vào chọn một đôi. Vẫn là giày vải, dễ đi lại ma sát tốt, hơn nữa có thể đi mà không phân biệt mùa.
Đương nhiên, tiện lợi mới là nguyên nhân chủ yếu mà Diệp Tiên Tiên mua.
Lên xe buýt, lần này hệ thống không ra nhiệm vụ xấu nữa khiến cô cảm thấy an lòng.
Chỉ là người trên xe rất nhiều, Diệp Tiên Tiên bị ép ở trong đám người, trên mông lại truyền đến cảm giác ngón tay xoa bóp, một tay của cô đang bám vào tay vịn, một tay thì xách đồ nên không thể dùng tay đẩy ra. Quay đầu nhìn lại, trông thấy là một người đàn ông trung niên, trong lòng cô cảm thấy ghê tởm nên trừng mắt nhìn đối phương một cái. Nhưng hai mắt của cô cho dù có trừng người khác cũng không hề có sức uy hiếp mà rất trong sáng, vô hại.
Người đàn ông trung niên lại càng mạnh tay hơn, luồn tay vào trong váy của cô.
Cũng không phải làm nhiệm vụ, Diệp Tiên Tiên còn lâu mới để gã tiếp tục sàm sỡ, cô cúi đầu nhìn chân của người đàn ông rồi đột nhiên giẫm một cái, sau đó như con cá trạch mà chuồn đi trong đám người.
Về đến nhà, Diệp Tiên Tiên mệt không muốn nhúc nhích.
Nhưng một thân dính nhớp, đặc biệt là quần lót, sau khi khô có chút khó chịu, rất là không thoải mái. Lê thân thể mệt mỏi đi tắm xong rồi lại giặt sạch chỗ đồ lót mới mua, lúc này cô mới ngồi nghỉ một lát, chờ đến giờ cơm tối.
Buổi tối không cần livestream, cũng không cần phải lo nghĩ về tiền sinh hoạt phí, Diệp Tiên Tiên ngủ ngon vô cùng.
Hôm sau là thứ hai, cô dậy sớm, đun lại nồi cháo nấu hôm qua, ăn xong rồi thay giày mới, đeo cặp sách đi học.
Diệp Tiên Tiên đến trường không sớm lắm, trong phòng học đã ngồi không ít người. Cô đi về phía chỗ ngồi của mình ngồi xuống, sắp xếp lại sách vở và đồ dùng cần thiết, sau đó cô mở sách ra đọc.
Từ trước đến nay lúc ở trường cô nói rất ít, không giống những bạn học đang chơi đùa vui cười, cô chỉ biết cắm mặt vào sách giáo khoa, không như những bạn học thỉnh thoảng lại đổi điện thoại thay quần áo mới thì cô chỉ có đúng hai bộ, lại càng không có điện thoại để đổi.
May mắn là quan hệ với bạn cùng bàn Quan Tiểu Kha cũng không tệ lắm.
Tiền Bích Vũ ngồi cách Diệp Tiên Tiên hai bàn, cha mẹ cô bé đều là quản lý cấp cao của công ty lớn, có xe đưa đón, luôn không thích nhìn thấy bộ dạng đã nghèo còn tỏ ra thanh cao của Diệp Tiên Tiên, cô bé che miệng nói với bạn bên cạnh: "Cậu nhìn cậu ta đi, mặc quần áo kiểu dáng lỗi thời, lại còn ngày nào cũng mặc, kiêu ngạo cái gì chứ."
Cô nàng ngồi cạnh cô bé là Tưởng Mật, coi Tiền Bích Vũ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, ngay lập tức phụ họa: "Người có tiền mới gọi là kiêu ngạo, cái này là ra vẻ."
Tiếng nói chuyện của hai người cũng không hề cố tình hạ thấp xuống mà ngược lại còn như cố ý muốn cho Diệp Tiên Tiên nghe thấy, vừa nói chuyện vừa quay sang nhìn cô.
Đối với Diệp Tiên Tiên mà nói, bị các bạn nữ bàn tán là chuyện rất thường xuyên. Có một loại trầm mặc gọi là tự ti, việc cô có thể làm chỉ là không nhìn không nghe không đáp.
Lớp trưởng Dịch Trận Phong nghe thấy vậy thì nhíu mày lại, nhìn hai mắt yên lặng đờ đẫn của Diệp Tiên Tiên, cậu đi về phía bàn của hai người gõ gõ, "Học đi, đừng nói nữa."
Tiền Bích Vũ nhỏ giọng xí một câu, "Xời! Lại còn biết câu giai."
Không thể trách Tiền Bích Vũ ghen ghét, ở trong đám con gái quan hệ của Diệp Tiên Tiên không được tốt nhưng quan hệ với con trai thì không tệ. Trên thực tế, khí chất và vẻ ngoài dễ thương của cô đúng là loại hình mà thiếu niên đang trong thời kỳ trưởng thành thích nhất.
"Ký chủ, cô nàng kia bắt nạt cô, có muốn đáp trả lại không?"
Lông mi của Diệp Tiên Tiên lay động, cô hơi nhấp môi, "Miệng của người ta, có thể đáp trả thế nào? Cũng đâu thể đánh cậu ta một cái?"
Với cô, cứ coi như là chó sủa đi. Tốt nghiệp rồi thì còn ai nhớ ai nữa.
"Phải có chiến lược hiểu không?"
Cô hơi hứng thú, "Chiến lược gì?"
"Theo bổn hệ thống tra tư liệu, cô nàng Tiền Bích Vũ kia thích bạn cùng lớp Vệ Dương, ký chủ đi quyến rũ cậu ta, khiến Tiền Bích Vũ không chiếm được người mình thích, đó chính là sự trả thù lớn nhất."
Diệp Tiên Tiên do dự, "Làm vậy cũng được hả?"