Nhiễm Thanh Vân dừng lại hành động đang làm dở, quay đầu nhìn Phó Kim Phong chằm chằm, Phó Kim Phong bị y nhìn chằm chằm đáy lòng tràn lên sợ hãi, lá gan vừa mới to ra một chút đã bị bộ dạng đáng sợ của Nhiễm Thanh Vân làm teo lại toàn bộ, y bất giác lùi về sau một bước theo bản năng kéo giãn khoảng cách với Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân quá bất lực trước phản ứng sợ sệt của lò sưởi, đành phải lấy ra giấy bút, cẩn thận viết lên đó, đưa cho Phó Kim Phong xem.
[ Mì ăn liền không tốt cho sức khỏe.] Nhiễm Thanh Vân giải thích cho hành động của mình.
Phó Kim Phong từ mím môi chuyển sang cắn môi, sợ hãi bác bỏ:" Nhưng... nhưng mà nó rất thuận tiện.'' Đem đi thuận tiện, bảo quản cũng thuận tiện.
[ Không cần thiết.] Ta có thể mang cả đồ tươi sống theo kìa, ngươi toàn lo mấy thứ không đâu.[ Lấy những thứ em thích mang theo là được.]
" Nhưng mà..." Phó Kim Phong ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
[ Em thích ăn nó sao?] Lò sưởi kiên quyết không muốn ta vứt thứ này đi, nếu không phải bởi vì sợ không bảo quản được thì chỉ còn một khả năng đó chính là lò sưởi thích ăn thứ đó.
Phó Kim Phong đọc được dòng chữ này của Nhiễm Thanh Vân, hơi ngẩn người, nhưng ngay sau đó lại chắc nịch gật đầu:" Đúng, tôi thích ăn.". Xin hãy đọc truyện tại # trumt ruyen. NE T #
[ Vậy mang theo cho em.] Nhiễm Thanh Vân không tiếp tục phân loại đồ nữa, trực tiếp thu toàn bộ đống đồ vào trong không gian.
Lần đầu tiên nhìn thấy một đống đồ ăn bất ngờ biến mất trước mặt, Phó Kim Phong không khỏi giật mình.
Không chỉ Phó Kim Phong cảm thấy bất ngờ, Vương Bội cũng bất ngờ không kém. Nó biết đấy là gì, nó biết Nhiễm Thanh Vân có một không gian linh hồn rất cường đại, chỉ có điều, nó không ngờ không gian đó cũng có thể theo Nhiễm Thanh Vân tới đây, y còn có thể tùy tiện sử dụng nữa.
[ Chủ nhân, ngài đừng hành sự tùy tiện nữa, nhỡ may bị thiên đạo phát hiện sẽ rất phiền phức.] Vương Bội lo lắng nhắc nhở Nhiễm Thanh Vân
Sợ gì chứ! Ta đã tìm hiểu qua rồi, kiểu thế giới này, luôn tồn tại một thiết lập gọi là dị năng, bên trong dị năng chia làm rất nhiều loại, có một loại tên là dị năng không gian, cơ chế hoạt động y hệt không gian của ta... bây giờ ta đem ra sử dụng, thiên đạo sẽ chỉ lầm tưởng rằng ta có dị năng không gian mà thôi. Không phải sợ!
Vương Bội [...] rốt cuộc chủ nhân tìm hiểu khi nào? Thế giới này vẫn chưa tiến vào giai đoạn dị năng, làm sao chủ nhân có thể biết được nó?
[ Nhưng bây giờ thế giới vẫn chưa xuất hiện dị năng, nếu chủ nhận sử dụng nó vẫn sẽ rất dễ bị để ý.]
Thế giới này cũng chưa xuất hiện xác sống cao ba mà! Ta tồn tại đã là một khác biệt rồi. Xác sống cấp cao sẽ thức tỉnh dị năng, ta cấp ba rồi, đủ cao rồi chứ hả?
Vương Bội [...] Hình như chủ nhân nói cũng có lý!
[ Vậy người cẩn thận chút!] Vương Bội không yên tâm, nhắc nhở thêm một câu mới chịu rời đi.
Đương nhiên!
Kết thúc tranh luận với hệ thống, Nhiễm Thanh Vân đem Phó Kim Phong lên tầng hai của căn nhà. Cửa bên dưới đã bị phá rồi, không an toàn, đi lên tầng hai nghỉ cho chắc.
Phó Kim Phong ngoan ngoãn đi theo.
[ Hệ thống nước ngầm vẫn còn có thể sử dụng, ngày mai đưa em đi chọn quần áo nhé!] Nhiễm Thanh Vân viết lên mảnh giấy, đề nghị.
" Được... được." Phó Kim Phong không dám từ chối, dù sao y cũng đã rất lâu rồi chưa tắm, cơ thể cũng rất khó chịu nếu có thể thay một bộ đồ mới, Phó Kim Phong cũng sẽ không chê.
Nhiễm Thanh Vân leo lên giường đã bám một tầng bụi, cẩn thận phủi sạch, sau đó mới vẫy tay với Phó Kim Phong lúc này đang đứng trước cửa phòng, ra hiệu cho y bước lại gần.
Phó Kim Phong sợ hãi, không dám tới, mặc dù biết xác sống này trước mắt sẽ không làm hại mình nhưng vẫn không kìm được mà sợ hãi.
Nhiễm Thanh Vân đợi một lúc không thấy lò sưởi động, chỉ có thể tự mình ra tay, bước xuống giường, tiến tới bên cạnh Phó Kim Phong..
" A.." Phó Kim Phong bất ngờ bị bế lên, mất thăng bằng ôm lấy cổ Nhiễm Thanh Vân. Gương mặt tái nhợt của Nhiễm Thanh Vân gần trong gang tấc, cũng may Phó Kim Phong không phải người yếu tim, cũng đã quen với gương mặt của Nhiễm Thanh Vân rồi... nếu không trong khoảng khắc này liền có thể trắng mắt mà ngất đi.
Phó Kim Phong cố không run giọng, lên tiếng:" Anh... anh có thể bỏ tôi xuống không? Tôi tự đi được"
Phó Kim Phong vừa dứt lời, Nhiễm Thanh Vân quả thật cũng bỏ Phó Kim Phong xuống, đơn giản bởi vì đã đến giường rồi.
Nhiễm Thanh Vân đặt Phó Kim Phong xuống giường, cũng chậm rãi nằm xuống, nhiệt độ không khí se lạnh, thích hợp đắp thêm một tầng chăn mỏng.
Phó Kim Phong bị nhét vào ổ chăn:"..."
Bị một xác sống toàn thân lạnh lẽo ôm là một trải nghiệm cực kì không dễ chịu.
Nhiễm Thanh Vân ôm được lò sưởi vào lòng thì cực kì thoải mái, sợ lò sưởi bị bẩn mà khó ngủ, còn cẩn thận dùng linh lực làm sạch cơ thể cho y. Cơ thể bỗng không còn dính những thứ khó chịu nữa, nhìn ánh sáng lam nhạt chưa tan hết còn vướng trên quần áo, Phó Kim Phong đoán được phần nào việc này là do xác sống bên cạnh động tay động chân.
Xác sống này, thật sự vượt xa hiểu biết của y về xác sống, gần một tháng tiếp xúc với xác sống, y luôn nghĩ chúng là một sinh thể không có ý thức, chỉ biết điên cuồng săn tìm người sống, điên cuồng chém giết. Sự xuất hiện của Nhiễm Thanh Vân khiến y phải thay đổi mạch suy nghĩ.
Xác sống sẽ lấy lại được khả năng suy nghĩ khi đạt cấp độ nhất định, chúng còn có loại năng lực kì lạ cực kì mạng mẽ và đa dụng nữa. Nếu đây là sự thật, vậy thì loài người đang đứng trước nguy cơ tuyệt diệt. Hiện tại, việc đối phó với xác sống đã rất khó khăn rồi, nếu thật sự để xác sống tiến hóa lên, con người muốn dành chiến thắng sẽ rất khó khăn.
Phó Kim Phong mải mê suy nghĩ, ở trong lòng Nhiễm Thanh Vân ngủ mất lúc nào không hay.
Thời tiết ban đêm không quá nóng, thân nhiệt của Nhiễm Thanh Vân không còn quá lạnh, hai thứ kết hợp Phó Kim Phong không quá dễ chịu nhưng cũng không cảm thấy khó chịu. Trải qua một khoảng thời gian dài tinh thần luôn trong trạng thái căng thẳng, đột nhiên được thư giãn... Phó Kim Phong ngủ một mạch tới sáng.