Nhiễm Thanh Vân ôm chặt không chịu buông, hơi thở lạnh lẽo phả vào cổ Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong bị bộ dạng hoảng loạn này của Nhiễm Thanh Vân làm cho tim mềm nhũn, không còn để ý đến việc y phục mới thay của mình bị mồ hôi lạnh làm bẩn, y chậm rãi vươn tay túm lấy Nhiễm Thanh Vân, kéo anh từ sau lưng ra trước mặt.
Nhiễm Thanh Vân ngồi đối diện với Phó Kim Phong, ánh mắt phức tạp lại kiên định nhìn y chằm chằm.
Phó Kim Phong bị nhìn, lại không cảm thấy chột dạ, y cũng cẩn thận nhìn Nhiễm Thanh Vân, quan sát anh cẩn thận, cuối cùng mới ôn nhu hỏi:" Có chuyện gì sao?"
Nhiễm Thanh Vân duy trì tư thế nhìn Phó Kim Phong không rời mắt lắc đầu:" Không..."
Phó Kim Phong nhớ lại biểu hiện mê man của Nhiễm Thanh Vân vừa rồi, sao có thể tin Nhiễm Thanh Vân thật sự không sao? Y dịu dàng lau mồ hôi trên trán Nhiễm Thanh Vân:" Là mơ thấy ác mộng sao?"
Ác mộng?
Nhiễm Thanh Vân nhìn y, lắc đầu:" Không phải."
Không phải ác mộng, là thật!
Phó Kim Phong tưởng Nhiễm Thanh Vân ngại ngùng không chịu nhận liền mỉm cười với anh:" Đừng ngại, ta sẽ không cười đệ."
" Ta không có, Phong ca ca." Nhiễm Thanh Vân nhào vào lòng Phó Kim Phong, sống chết không chịu nhận.
Phó Kim Phong cũng không phải dạng người ép buộc người khác, Nhiễm Thanh Vân không muốn nói, Phó Kim Phong cũng không ép buộc anh.
Nhiễm Thanh Vân ôm y rất chặt, tựa như muốn đem y găm vào cơ thể. Phó Kim Phong để mặc anh ôm mình, tay vòng qua vỗ về sống lưng Thanh Vân, an ủi anh.
" Mọi chuyện đã qua rồi, ngoan, hiện tại có ta ở đây rồi."
Đúng là mọi chuyện đã qua rồi!
Đúng là có y ở đây rồi!
Nhưng nếu những chuyện kia lại xảy ra trên người y thì sao?
Nhiễm Thanh Vân thật lâu rồi mới không chịu đựng lại cảm xúc hối hận.
Anh đột nhiên không muốn chữa bệnh nữa! Y sẽ lại tiếp tục bởi vì anh mà xảy ra chuyện...
Liên tục mấy ngày sau đó, sinh hoạt của hai người bọn họ trở lại như bình thường, cả hai đều rất ăn ý không nhắc lại sự việc xảy ra.
Trong mấy ngày này, Nhiễm Thanh Vân cuối cùng cũng gạt bỏ chướng ngại trong lòng, quyết tâm cùng lò sưởi của mình vui vẻ sống!
Nhớ đến lời hứa của mình trước kia, Nhiễm Thanh Vân liền muốn đem Phó Kim Phong xuống núi chơi.
" Xuống núi?" Phó Kim Phong chưa từng có ý định này, có chút kinh ngạc.
" Đúng a, ở dưới núi có rất nhiều thứ chơi, cũng rất nhiều món ngon."
" Ngon hơn đồ đệ làm sao?"
" Ngon hơn nhiều lắm!"
" Nhưng mà..."
" Phong ca ca không muốn sao?"
" Sư phụ nói ta không nên xuống núi, nơi đó phức tạp, không phù hợp với ta."
Nhiễm Thanh Vân cảm thấy sư phụ của lò sưởi nói cũng đúng, lò sưởi quá đơn thuần, nếu xuống dưới kia, không hiểu rõ chuyện giang hồ, sẽ không khỏi chịu nhiều ấm ức.
Nhưng mà, không phải đã có anh rồi sao?
Lần đầu tiên trong thế giới này, Nhiễm Thanh Vân cảm thấy kinh nghiệm sống phong phú của mình có ích.
" Không sao, có ta ở đây, ta bảo vệ người."
"...ta..." Phó Kim Phong đương nhiên tò mò, cho dù có được dạy dỗ lãnh đạm đến đâu, y cũng chỉ là thiếu niên đôi mươi, bản tính tò mò vẫn luôn ẩn chứa trong người. Nhiễm Thanh Vân vừa nhắc đến xuống núi, Phó Kim Phong liền muốn.
Nhưng trò ngoan luôn nghe lời sư phụ, sư phụ không muốn y xuống núi:" Sư phụ nói..."
" Phong ca ca không tin ta sao? Phong ca không muốn đi chơi, đi ăn ngon sao?"
" Muốn..."
" Vậy được rồi, chúng ta chỉ xuống đó chơi vài ngày, khi nào chán, liền trở lại đây. Chúng ta đâu phải mãi mãi không về đâu."
Dường như nghe được lý do hợp lý, đáy mắt Phó Kim Phong liền tràn lên quyết tâm, gật đầu cái rụp:" Được, đi thôi."
" Người đứng lên làm gì?"
" Không phải xuống núi chơi sao?"
" Còn phải chuẩn bị đồ mà, ngày mai hẵng đi."
" Ồ." Phó Kim Phong có chút thất vọng:" Vậy thì ngày mai đi."
Nhiễm Thanh Vân nhìn cái người suốt ngày mặt đơ có thêm thần sắc, háo háo hức hức mong muốn chờ đến lúc được xuống núi, cảm thấy lò sưởi thật sự quá đáng yêu.
Nếu đã quyết tâm để y ở bên mình, vậy thì phải bảo vệ y thật tốt.
Phó Kim Phong rất háo hức việc xuống núi, buổi tối đã không ngừng hỏi Nhiễm Thanh Vân về những thứ hay ho dưới kia. Nhiễm Thanh Vân ngại phiền, chỉ tùy tiện đáp một câu:" Ngày mai liền biết."
Phó Kim Phong không nhận được câu trả lời mong muốn, bám lấy Nhiễm Thanh Vân không buông:" Đệ kể cho ta trước đi."
" Khụ khụ khụ." Nhiễm Thanh Vân che miệng ho khan.
Phó Kim Phong tưởng động phải nội thương chưa khỏi của Nhiễm Thanh Vân, liền cực kì lo lắng:" Đệ sao rồi, ta xin lỗi."
Nhiễm Thanh Vân nhìn bộ dạng dễ lừa của Phó Kim Phong, chôn đầu vào ngực y, giấu đi nụ cười nơi khóe miệng, giọng yếu ớt:" Ta mệt rồi, chúng ta đi ngủ đi."
" Nếu ngươi không khỏe thì mai không xuống núi nữa." Mặc dù y rất muốn xuống núi xem náo nhiệt nhưng sức khỏe của Nhiễm Thanh Vân vẫn quan trọng hơn.
Thật lâu rồi mới có người quan tâm mình như thế, Nhiễm Thanh Vân ấm áp ôm chặt lấy Phó Kim Phong:" Ta không sao."
Nhiễm Thanh Vân ôm lấy Phó Kim Phong, bất tri bất giác ngủ mất.