" Sẽ không!" Nhiễm Thanh Vân duy trì thái độ lạnh nhạt, một chút cũng không kiêng kị Thái Bạch Kim Tinh.
Thái độ này của Nhiễm Thanh Vân càng khiến Thái Bạch Kim Tinh nảy sinh thêm hứng thú, Thái Bạch Kim Tinh hướng Nhiễm Thanh Vân lộ ra nụ cười nhân từ của trưởng bối.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Thái độ gì đây? Bao nhiêu tuổi mà dám dùng ánh mắt này nhìn ta? Có tin ta cạo chết lão già ông không?
Nhiễm Thanh Vân trừng lớn mắt dọa người, Thái Bạch Kim Tinh ho khan hai tiếng, mất tự nhiên rời mắt ra chỗ khác.
Cổng thiên điện rất lớn được làm bằng đá phát ra ánh sáng vàng óng, xung quanh còn có mây trắng lượn lờ, đúng chất của một địa điểm thiên tiên. Hai bên cổng thiên điện còn có hai thiên binh mặc giáp bạch kim sáng bóng, tay cầm thương sắc nhọn, đứng nghiêm nhìn về phía trước.
Bọn họ thấy Thái Bạch Kim Tinh liền cúi đầu chào. Khi ánh mắt dừng lại ở trên người Nhiễm Thanh Vân cùng Phó Kim Phong lại lộ ra biểu cảm khó hiểu.
Thái Bạch Kim Tinh một đường đưa hai người họ qua cổng lớn thiên đình, sau đó liền hạ mây, để hai người họ xuống đất.
" Ta vào trước một bước, hai người các ngươi cứ từ từ vào sau cũng được." Sau khi hướng hai người họ ném lại một câu nói, Thái Bạch Kim Tinh duy trì vẻ mặt xem kịch, phất cây phất trần trong tay, sờ sờ bộ dâu dài, tiến vào sâu trong thiên điện.
Tới trước cửa thiên điện rồi, chỉ cần tiến thêm vài bước là có thể gặp được thiên đế, Phó Kim Phong nhìn chằm chằm về quãng đời phía trước tràn đầy ánh sáng. Đột nhiên Phó Kim Phong cảm thấy lo lắng đến khó hiểu không còn đủ tự tin để có thể cùng Nhiễm Thanh Vân đối diện với thiên đế nữa.
" Thanh Vân, hay chúng ta trở về... đợi khi khác..." Phó Kim Phong sợ sệt kéo tay Nhiễm Thanh Vân.
" Đã tới đây rồi, về làm cái gì?" Nhiễm Thanh Vân không rõ vì sao lò sưởi phải sợ hãi cái tên thiên đế nhỏ nhoi kia. Chỉ là một cái thiên đế mà thôi, có gì mà sợ chứ.
" Vào thôi." Nhiễm Thanh Vân nắm lấy tay Phó Kim Phong, để mười ngón tay đan vào nhau, kéo Phó Kim Phong bước vào thiên điện.
Nhiệt độ mát lạnh từ lòng bàn tay truyền tới, giúp Phó Kim Phong ổn định hơn không ít.
Thời điểm hai người bọn họ sóng vai nhau bước vào thiên điện, thiên điện rộng lớn nhưng lại không có mấy người. Hai thiên tiên đứng bên dưới, trên cao là thiên đế, bên trái thiên đế là Thái Bạch Kim Tinh, bên phải thiên đế là thiên hậu.
Thiên đế đang ghé tai Thái Bạch Kim Tinh nói gì đó, Thái Bạch Kim Tinh bày ra vẻ mặt nghiêm túc, một chút cũng không giống lão già cợt nhả ngoài thiên điện vừa rồi.
Thiên đế liếc mắt, nhìn thấy hai kẻ lạ mặt hiên ngang bước vào không một lời thông báo, sắc mặt liền trầm xuống. Y phất tay ra hiệu cho Thái Bạch Kim Tinh dừng lại, chính mình ngồi thẳng lưng.
" Vấn đề của hai ngươi ta sẽ tiếp tục suy xét, lui xuống trước đi." Thiên đế không nhanh không chậm cất giọng.
Hai tiểu tiên đang quỳ dưới thiên điện nặng nề đáp ứng, đỡ nhau đứng dậy. Khi hai người bọn họ quay đầu, nhìn thấy Nhiễm Thanh Vân và Phó Kim Phong, không hẹn mà đồng thời cùng nhau dùng ánh mắt kì quái nhìn y.
Phó Kim Phong bị ánh mắt kì quái của thiến đế và thiên hậu dọa sợ, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, theo bản năng lùi về sau một bước.
Nhiễm Thanh Vân duy trì thái bộ bình thản, tiến sang một bước, giúp Phó Kim Phong che đi ánh mắt của thiên đế và thiên hậu nhằm vào Phó Kim Phong. Thái Bạch Kim Tinh đứng một bên, bộ dạng xem trò hay.
" Các ngươi là ai?" Thiên đế đối với sự xuất hiện của hai người bọn họ cực kì không cảm tình, dùng giọng nói không chút kiên nhẫn mà hỏi.
" Là ai?" Nhiễm Thanh Vân cười lạnh, tay trái mạnh mẽ vung lên cao, Bất Vong nhanh như cắt hóa thành một luồng sáng, bay thẳng về phía thiên đế.
Thiến đế không ngờ Nhiễm Thanh Vân sẽ làm ra động tác này, tốc độ của Bất Vong cũng quá nhanh khiến y không kịp trở tay. Một cái chớp mắt, chiếc bàn bằng ngọc thạch phía trước mặt thiên đế cùng thiên hậu bị Bất Vong chẻ làm đôi. Thái Bạch Kim Tinh đứng bên cạnh cũng bị hành động của Nhiễm Thanh Vân dọa suýt chút nữa lăn đùng ra ngất.
" Phàm nhân hỗn láo..." Thiên hậu hoảng hồn, đứng bật dậy, dùng chân đá bay nửa bên bàn ngọc ra xa, tức giận chỉ về phía Nhiễm Thanh Vân.
Thiên đế phản ứng chậm hơn thiên hậu một bước, nhưng trái ngược với suy nghĩ của mọi người, thiên đế không hề chút giận về phía Nhiễm Thanh Vân và Phó Kim Phong. Động tác đầu tiên của thiên đế sau khi hoàn hồn chính là túm lấy cánh tay đang chỉ về phía Nhiễm Thanh Vân của thiên hậu, gấp gáp kéo thiên hậu ra sau.
Thái độ thiếu kiên nhẫn gì đó của thiên đế phía trước đều biến mất ngay lập tức, thay vào đó là bộ mặt chung khuyển vây đuôi, chân chó lấy lòng.
" Ngài, ngài sao lại ở đây?" Thiên đế đẩy thiên hậu về phía sau, ném cho một ánh mắt cảnh cáo, sau đó mới hướng về phía Nhiễm Thanh Vân chân chó nở nụ cười, gấp gáp rời khỏi tọa vị, bước xuống bên cạnh Nhiễm Thanh Vân.
Thái độ kì lạ của thiên đế, thành công đặt giấu hỏi to đùng trong đầu ba người còn lại. Thái Bạch Kim Tinh, thiên hậu và Phó Kim Phong.
Nhận thấy thiến đế đã nhận ra mình, Nhiễm Thanh Vân liền thu Bất Vong vào không gian, biểu tình lạnh nhạt nói:" Tới bàn chuyện hôn sự của con ông."
" Hôn sự của nhi tử?" Thiên đế không hiểu, hôn sự nhi tử của ông sao có thể có được chú ý của vị này được?
" Đối tượng hôn sự của con ông, ta nhìn chúng rồi, ta tới đây để kêu ông hủy nó. Không biết ông có nguyện ý..."
" Hủy hủy hủy, đương nhiên hủy, là mối hôn sự nào? Ta đều có thể hủy cho ngài." Đùa gì chứ, chỉ là một cái hôn sự nhỏ nhoi thôi, ông ta đương nhiên không thể vì một cái hôn sự mà đắc tội với người này được a.
Việc trên thiên đình, giải quyết dễ dàng quá sức tưởng tượng, tận đến khi thiên đế lưu luyến tiễn hai người ra tận cửa thiên đình, Phó Kim Phong vẫn ở trong trạng thái mơ hồ. Không hiểu vì sao bọn họ có thể qua cửa dễ dàng như vậy.
Sau khi giải quyết trên thiên đình xong, Nhiễm Thanh Vân lại hỏi đường xuống địa ngục, vốn là muốn đàm phán với diêm vương, sửa sổ sinh tử cho mình một chút. Không cần quá dài, chỉ cần có thể cùng sống, cùng chết với lò sưởi là được.
Ai ngờ đàm phán cả ngày cũng không có hiệu quả, cuối cùng chỉ chốt được thêm vài năm tuổi thọ.
Thật ra Nhiễm Thanh Vân cũng chỉ muốn xuống thử vận may xem một chút, dù sao thì y cũng là đang làm nhiệm vụ, chắc chắn y không thể ở lại một thế giới thời gian quá lâu. Tính đến bây giờ, quãng nghỉ cùng nhau dài nhất của bọn họ, cũng chưa quá chục năm. Không phải Nhiễm Thanh Vân vô tình chết, thì cũng là đột ngột chết....
Đàm phán với diêm vương, chắc chắn cũng không thể tránh khỏi cái chết đột ngột mà hệ thống an bài cho y.
" Chúng ta hiện tại trở về sao?" Trên đường rời khỏi địa phủ, Phó Kim Phong mơ hồ thắc mắc.
" Tùy em." Nhiễm Thanh Vân cưng chiều vuốt mái tóc xanh mượt kia.
" Vậy chúng ta đi ngao du tứ biển nha." Không tăng tuổi thọ cũng không sao, y có thể giảm tuổi thọ, chỉ cần có thể cùng sống cùng chết, y đều nguyện ý.
" Ừ."
" Ngươi cảm thấy ý tưởng quy ẩm sơn lâm thế nào?"
" Rất tốt."
" Ngươi thích cái gì hơn? Ngao du tứ biển hay là quy ẩn sơm lâm?"
" Đều tốt."
Chỉ cần có em ở bên. Đi đâu cũng đều rất tốt.