Hệ Thống Khởi Động, Truy Tìm Lò Sưởi!

Hệ Thống Khởi Động, Truy Tìm Lò Sưởi! - Chương 114: Ma tu bất kiếm (3)




Nhiễm Thanh Vân thật ra thì không quá cần người khác chỉ điểm trong việc tu luyện.

Việc y muốn đổi một môn phái chỉ là bởi vì y cảm thấy nếu hiện tại đổi một môn phái khác sẽ bớt được nhiều phiền phức hơn thôi...

Bởi vì ở tại nơi này, mọi người đối với nhau thật sự quá quen thuộc, bọn họ tự cho mình quyền được quản y và quản lý quá tự nhiên, thật sự rất phiền phức.

Thân thể này đang là Trúc cơ trung kỳ, việc hấp thụ linh khí vẫn đang tác động rất lớn tới việc tu luyện, đợi đến khi kết đan rồi, nếu chỉ hấp thu linh khí sẽ rất khó để tăng cấp, muốn tăng cấp sau kim đan thì cần chỉ điểm của người ngoài.

Nhiễm Thanh Vân không thể đổi một môn phái khác, nên chỉ có thể chấp nhận ở lại nơi này tự mình tu luyện mà thôi.

" Nhiễm sư huynh, thật trùng hợp." Đồng môn X tay bưng bình trà, nhìn thấy Nhiễm Thanh Vân liền nghiêm túc gập người hành lễ.

" Ừ." Nhiễm Thanh Vân không quá để ý người, tùy tiện đáp lại một tiếng.

Nhiễm Thanh Vân tìm được một nơi khá thích hợp để tu luyện ở phía sau núi. Sau khi lập xong tụ linh trận, Nhiễm Thanh Vân liền tiến vào trạng thái tu luyện.

Tiến độ nhiệm vụ mảnh vỡ thân phận lên đến 20% là sau một năm Nhiễm Thanh Vân xuyên tới, tu vi tăng lên Trúc cơ hậu kì. Một năm qua, môn phái đã có rất nhiều thay đổi, mà thứ thay đổi nhiều nhất chính là tông chủ của bọn họ.

Từ một người đệ tử nào cũng không quản trở thành một người sư phụ mẫu mực, mỗi ngày đều mở lớp chỉ điểm tu luyện, giúp tốc độ đột phá tu vi của đệ tử tăng lên rất nhiều.

Lại Lợi và Liên Dao chỉ trong một năm đã có thể tăng từ Trúc cơ sơ kì đỉnh phong lên Trúc cơ trung kì... trình độ chỉ điểm này, thật sự rất lợi hại.

" Tông chủ quá lợi hại, tại sao người lại không như thế này sớm hơn chứ!"

" Tông chủ có thể nghĩ thông suốt, người được lợi nhiều nhất chính là chúng ta."

Đám người Lại Lợi tụ lại một chỗ, bắt đầu công cuộc cảm thán về tông chủ như mọi ngày, Nhiễm Thanh Vân không có hứng thú với chủ để đó, một mình ngồi một chỗ, nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài thì tỏ ra bình thản, trong lòng lại không ngừng mắng chửi Vương Bội.

Y đã ở đây hơn một năm rồi, một chút tin tức về lò sưởi cũng không có!

Mà một năm này, Nhiễm Thanh Vân không chỉ mỗi để tâm đến tu luyện, một năm nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài, một năm vừa đủ thời gian để y có thể suy nghĩ thấu đáo về sự việc đêm hôm đó.

Sau khi suy nghĩ thấu đáo, Nhiễm Thanh Vân bắt đầu hối hận... hối hận bởi vì y không cho hai người cơ hội để có thể thẳng thắn nói chuyện với nhau, hối hận vì bỏ lỡ mất một lò sưởi mềm mại đáng yêu.

Có vẻ cho dù Nhiễm Thanh Vân không có tham gia bàn luận, đám người kia vẫn sẽ không muốn bỏ qua cho Nghiễm Thanh Vân, tìm cách ném chủ đề lên người Nhiễm Thanh Vân.

" Nhiễm sư đệ, đệ thật sự đã lên Trúc cơ hậu kì rồi à?"

" Ừ." Nhiễm Thanh Vân tùy tiện đáp một tiếng.

" Thấy chưa, rõ ràng là chỉ điểm của tông chủ thật sự rất hữu ích mà."

Nhiễm Thanh Vân tự tu luyện theo cách của mình:"..."

Tiếng thơm này cứ cho tên tông chủ kia hưởng trước đi, dù sao cũng giúp y tránh được không ít phiền phức.

Trăng bên ngoài thật sự rất sáng, sáng hơn trăng thời kì mạt thế rất nhiều... ngẩng đầu nhìn nó, Nhiễm Thanh Vân không kìm được mà nhớ tới cái đêm y bị thiên đạo đánh trúng, lò sưởi không quản thân thể xác sống hôi thối, lao xuống hố ôm lấy anh.

Không nhịn được mà thở dài một tiếng.

" Nhiễm sư đệ, có chuyện gì sao?"

" Không có, chỉ là đang nhớ về một người."

" Tiểu thanh mai trúc mã à? Không ngờ Nhiễm sư đệ cũng có người để mong nhớ đó nha."

" Không phải."

Nhiễm Thanh Vân vốn tình cảm đạm bạc, sống trên đời rất lâu, đến một chút tình cảm cũng không có. Tình phụ tử không có, tình phụ mẫu không có, tình bằng hữu càng không có. Y không có hứng thú với bất kì việc gì, không thích bất cứ vật gì, cũng không ghét bất kì món ăn nào.

Tới đây điều trị đột nhiên cảm thấy có hứng thú với lò sưởi, có lẽ đã là ngoại lệ lớn nhất trong cuộc đời của y rồi.

Không biết lò sưởi bây giờ, đang làm gì?

Một người chỉ có thể nhìn thấy một mặt trăng, nhưng mặt trăng lại có thể cùng một lúc thấy được rất nhiều người. Bằng ánh sáng chôm được từ mặt trời, mặt trắng có thể tự mình soi sáng tầm nhìn, thu giữ mọi hình ảnh dưới nhân gian.

Nó có thể thấy một tiểu cô nương đang ngại ngùng tắm dưới dòng suối trong, cũng có thể thấy hình ảnh hai người quấn lấy nhau qua khung cửa sổ và nó cũng có thể thấy, người đang đối mặt với nó.

Mặc dù xung quanh đều bị chướng khí bảo vây, người đó vẫn để lộ ra một ánh mắt, dưới ánh trăng sáng, ai oán, phẫn uất mà nhìn chằm chằm nó... tựa như đang có điều gì oán trách, tựa như chính nó đã làm sai điều gì.

Mặt trăng bị nhìn đến thẹn thùng, kéo mây che chắn cơ thể, tránh né ánh mắt trần trụi kia, tựa như thiếu nữ e thẹn, cũng tựa như có tật giật mình.