Lê Phi xua xua tay: "Không cần, tôi có tiền."
Cậu cảnh sát có chút xấu hổ, cậu chàng cũng nhận ra rồi, người lái được cái xe thể thao kia thì không sang cũng quý.
Bạch Tư Kiều đề nghị: "Không bằng tặng cho chúng tôi mỗi người một cái cờ thưởng đi, sau này tôi treo ở đầu giường, để luôn nhắc nhở mình phải làm thật nhiều việc tốt."
Cậu cảnh sát cười nói: "Được, lát nữa quay lại cục tôi sẽ đi xin, làm xong sẽ đưa về nhà cho các cậu."
Lê Phi ghét bỏ: "Chúng ta lấy thứ đồ kia làm gì?"
Bạch Tư Kiều an ủi anh ta: "Đẹp a, sau này mỗi khi ba mẹ anh nói anh cứ luôn không làm việc gì nên hồn, lúc đó anh cứ treo nó trên cổ, để cho bọn họ nhìn cho kĩ."
Lê Phi trợn trắng mắt: "Bọn họ còn lâu mới để bụng tôi làm cái gì."
Thời điểm hai người rời đi, người đàn bà chạy thoát được kia vừa lúc bị bắt trở về, trong nháy mắt hai người đi thoáng qua nhau, Bạch Tư Kiều lại thu được một trận sóng hận ý cảm xúc giá trị.
【hệ thống: Dư thừa 20000 giá trị cảm xúc, đề cử học tập sách kỹ năng】
Bạch Tư Kiều chọc chọc hệ thống: "Thống ca, tôi lại lần nửa hoàn thành vượt mức nhiệm vụ, tâm tình hiện tại của cậu như thế nào?"
Hệ thống: "Cũng được đi."
"Khen thưởng tôi cái gì đó đi Thống ca, cũng không cần cái gì quý giá, tôi biết cậu có quyền hạn mà."
(đổi xưng hô của Kiều Kiều vs Thống ca thành tôi – cậu nha, thân hơn một chút rồi).
Hệ thống: ".. Mở cửa hàng ra, tự mình chọn đi, coi như tôi miễn phí cho cậu một món."
Bạch Tư Kiều không tỏ ý kiến cười cười, mở cửa hàng ra, hệ thống tò mò nhìn cậu lựa lựa chọn chọn: "Cái này thì có ích lợi gì? Cậu đừng vô duyên vô cơ lãng phí mất một cơ hội."
"Tôi muốn đưa thứ này cho Lê Phi, đứa nhỏ này thật ra bản tính không xấu, chính là lệ khí quá nặng, nếu như không có gì đó khống chế anh ta, anh ta thật sự sẽ lạc lối, món đồ này cứ coi như món quà cảm ơn vì cậu nhóc đó đã bồi tôi ra ngoài một chuyến đi."
Hệ thống bực mình, cứ để cho hắn biến thành lưu manh không tốt sao? Nếu như bình hường thì lẽ ra cậu phải hướng dẫn anh ta, làm anh ta hắc hóa, có như vậy thì anh ta và những nhân tài bị anh ta tra tấn mới có thể thu thêm càng nhiều cảm xúc giá trị.
Món đồ mà Bạch Tư Kiều coi trọng có cái tên thực ấu trĩ: Nhãn dán hạnh phúc.
Nhãn dán hạnh phúc: Dán ở trên người sẽ làm linh hồn người được dán cảm nhận được ấm áp, đặc biệt thích hợp với những đứa trẻ cần được chữa trị, dán nó lên liền có thể có cảm giác có được vui sướng, có được toàn thế giới, có tác dụng trong thời gian hạn định dài đến một tháng.
Bạch Tư Kiều đang muốn tìm một cơ hội để dán đồ lên trên người Lê Phi, đúng lúc này, một người trẻ tuổi trang điểm quái dị bước ra từ sau xe, ngăn Bạch Tư Kiều đang muốn lên xe lại: "Xin chào, tôi có thể nói chuyện với cậu một chút không?"
Ngoài trời tối thui, người này lại mang kính râm, trên eo treo một khối vải bố* màu trắng, trong tay xách theo một cái lục lạc, thoạt nhìn giống một người mù, lại có thể chuẩn xác nhìn thấy người khác. Buồn cười chính là tầm mắt cậu ta cũng không phải hướng về ánh mắt của Bạch Tư Kiều như người khác, mà là đang nhìn đỉnh đầu Bạch Tư Kiều.
(Vải bạt còn gọi là vải canvas hay vải bố là một loại vải có đặc tính siêu bền được dùng để làm buồm, lều, rạp, ba lô và những thứ tương tự. Vải bạt cũng hay được giới họa sĩ dùng làm bề mặt để vẽ tranh, khi đó nó sẽ được căng trên khung gỗ)
Lê Phi: "Đang làm gì? Tới kiếm chuyện à?"
"Tôi không phải đến gây chuyện, tôi đến để tìm cậu ấy." – Vị tiểu đạo sĩ này thoạt nhìn còn có chút ngốc: "Tôi đang tự hỏi, cậu rõ ràng đã chết, như thế nào lại có thể còn sống? Tôi cảm thấy tuổi của cậu hắn phải lớn hơn như này vài tuổi, cậu đang giả làm người trẻ đúng không?"
Bạch Tư Kiều: Gìa?
Hệ thống đột nhiên khẩn trương, nhanh chóng nói: "Vị diện này không giống với những thế giới mà cậu sống trước kia, đã có tà thần, dĩ nhiên cũng có người trừ tà, chẳng qua người thường rất khó tiếp xúc được những việc như này. Hai linh hồn của chúng ta đã sớm cột vào với nhau, tôi đã đem linh hồn của cậu bảo vệ, chỉ cần cậu không thừa nhận cậu ta cũng không thể xác nhận được, nhất định phải đề phòng cẩn thận, nếu không cả 2 chúng ta đều sống không nổi."
Bạch Tư Kiều: "Người bình thường khó thể tiếp xúc?"
Hệ thống: "Đúng vậy."
Bạch Tư Kiều nheo nheo mắt, đột nhiên giữ chặt tiểu đạo sĩ, kích động chạy về hướng Cục Cảnh Sát: "Cảnh sát thúc thúc! Cháu bắt được một tên lừa đảo tuyên truyền mê tín dị đoan!"
Tiểu đạo sĩ:?
Không có gì bất ngờ xảy ra, tiểu đạo sĩ bị kéo lại giáo dục một trận.
"Đây đã là thời đại nào rồi, còn tuyên truyền phong kiến mê tín?"
"Ta xem nhóc tuổi cũng không lớn, không chăm chỉ đi học, còn chạy ra đây giả trang cái gì đại tiên?"
"Nhìn người ta đi, cũng lớn không kém nhóc là bao, người ta đều thấy việc nghĩa ra tay trợ giúp, nhóc lại đi gạt người?"
"Về sau không được như vậy, lại có lần sau, ta thật sự sẽ đem nhóc bắt lại."
Chờ tới lúc cậu ta được thả ra ngoài, Bạch Tư Kiều đã chạy, tiểu đạo sĩ đứng ở bên cạnh đường cái, mờ mịt nhìn chung quanh, cậu chợt nhận ra hình như mình không nên nói người ta già, không nên nói người ta giả làm người trẻ, bây giờ muốn xin lỗi cũng tìm không thấy người. Quan trọng nhất chính là, cậu lại lạc đường.
Trên đường trở về, Bạch Tư Kiều đem hai vạn cảm xúc giá trị đổi thành 2 điểm thuộc tính, thêm vào mục nhanh nhẹn. Còn tấm thẻ đạo cụ kia thì cất đáy, chờ khi nào có vận khí tốt lại mở ra.
Hệ thống: "Vì sao lại không thêm vào mục linh khíg? Sau khi kích hoạt giá trị linh khí cậu liền có thể nhìn thấy vài đồ vật người khác nhìn không thấy, nhanh chóng tu hành."
"Những thứ người khác nhìn không thấy có bao gồm linh hồn không?" – Từ khi Bạch Tư Kiều đi vào thế giới này, hiểu biết nơi này hoàn toàn dựa vào ký ức nguyên chủ cùng internet, hiện tại xem ra cũng không phải đơn giản như vậy. Bởi vì có một số việc người thường căn bản tiếp xúc không đến.
Hệ thống vẫn luôn khuyên cậu đem thuộc tính thêm ở linh khí, nói có thể nhìn thấy những thứ người khác nhìn không thấy, đạo sĩ đều ra rồi, tiểu quỷ còn xa sao? Hơn nữa cái hệ thống này tên tà thần, có vẻ cũng không phải ác thần chuyển thế gì đó. Hiện tại chỉ yêu cầu cậu thu thập ác ý cảm xúc, sau này liệu có phải bắt cậu đi ăn hồn phách người khác?
Bạch Tư Kiều trực tiếp cự tuyệt: "Tôi không muốn thêm, cũng không nghĩ nhìn thấy máy thứ kia, tôi sợ hãi."
Hệ thống: "Linh hồn có cái gì đáng sợ? Đủ mọi màu sắc, khả xinh đẹp."
Bạch Tư Kiều ngáp một cái, nhắm hai mắt lại, rõ ràng đối với cái thứ tên tu hành không có hứng thú.
Hệ thống lại hỏi: "Sao cậu lại không mở thẻ kĩ năng?"
Bạch Tư Kiều không kiên nhẫn: "Mấy thứ giá trị cảm xác đó hoàn toàn không đủ dùng, một vạn mới chỉ thêm được 1 điểm thuộc tính, ngày tháng năm nào mới có thể đem tất cả thuộc tính lấp đầy, lại đem tất cả các sách kĩ năng học hết? Tôi cảm thấy chúng ta nói không chừng ngay cả cấp hai cũng lên không nổi, không cần nỗ lực, cùng nhau nằm yên làm cá mặn đi."
Hệ thống sốt ruột: "Cậu phải đi kiếm a, đi làm ác a, cái này còn cần tôi dạy cho cậu à? Cậu phải chủ động đi tìm, mà không phải bị động chờ đợi nhiệm vụ, tôi chỉ có thể cảm ứng được những việc sẽ phát sinh trong hai giờ ở những nơi bên cạnh, hiện tại phạm tội quá ít, cậu không thể chờ, phải sáng tạo cơ hội!"
Bạch Tư Kiều thật lâu không đáp lại, ngay lúc ngay cả hệ thống cũng cho rằng cậu đã ngủ rồi, cậu bỗng nhiên mở mắt ra, hỏi Lê Phi đang lái xe: "Anh có đói bụng không? Chúng ta ăn một chút gì đó rồi lại trở về ngủ đi, tôi mời khách."
Hệ thống: "..."
Chẳng lẽ thành thần còn không không đủ dụ hoặc bằng ăn uống sao?
Hai cái phú nhị đại không được sủng ái cũng không chú ý nhiều như vậy, tại ven đường tìm một nơi bán xiên que nướng, còn muốn một chậu tôm hùm đất xào cay, hai người đã cùng nhau cứu người, quan hệ coi như cải thiện không ít, Lê Phi cảm thấy Bạch Tư Kiều cũng không đang ghét như vậy: "Cậu có được sức lực lớn như vậy từ đâu ra?"
Bạch Tư Kiều nghiêm trang nói hươu nói vượn: "Trời sinh thần lực."
"Thật sự?"
"Ân ân."
"Lực lượng cỡ bao nhiêu?"
"Cũng liền hai trăm cân."
"Bây giờ làm vận động viên có quá muộn hay không?"
"Khẳng định không được, tôi chỉ có thể nhấc người."
Lê Phi chớt nghĩ tới khi mình bị nhấc lên: "Cậu khiêng người thật sự nhìn còn rất quen tay hay việc. Xe cậu đâu? Chính là cái xe chạy nước rút cực tốt đó, siêu phong cách, tôi lúc ấy cũng để ý, chỉ là không dám bỏ nhiều tiền như vậu đi mua."
Bạch Tư Kiều nghĩ nghĩ: "Hẳn là bị cha tôi tịch thu."
Lê Phi ngẫm lại hoàn cảnh của mình và cậu, thở dài, "Ai, cậu cũng không dễ dàng."
Bạch Tư Kiều chọc hệ thống: "Tôi cảm giác mình cũng cần cái nhãn dán, ngay cả Lê Phi cũng đều biết tôi sống không dễ dàng."
Hệ thống: "Cậu lại không có yếu ớt như vậy!"
Bạch Tư Kiều cười một chút, mặt mày buông xuống, lông mi thật dài che khuất nét cô đơn chợt lóe lên trong mắt rồi biến mất. Cậu đã đến cái thế giới này hơn một tuần, tên hỗn đản kia thế nhưng còn không có tới tìm cậu, lại không tới liền đánh chết hắn, giữ lại cũng không có tác dụng gì.
Lúc này, trong một tòa office building, một cái thanh niên có khuôn mặt nhìn khá trẻ con tìm được một cái lão đạo sĩ hỏi thăm: "Lão Tạ, tôi vừa trở về liền nghe nói tà thần vượt ngục, ngục giam thời không không ánh sáng, không điện không internet, không thanh âm, càng không thể tiếp xúc với người khác, nó như thế nào chạy ra được?"
Lão đạo sĩ rung đùi đắc ý, cảm khái nói: "Nó dùng năng lượng toàn thân mê hoặc một tên giám sát, chế tạo cho nó cơ hội trong nửa giây, quả nhiên, là người sẽ có nhược điểm, thiên hạ không có thánh nhân."
Dư Thỉ lo lắng nói: "Cái hệ thống này chính là một sợi phân thần của tà thần thượng cổ, vì khống chế nhân loại mà biến thân thành hình dạng hệ thống, là con người chỉ cần có tham niệm liền sẽ bị mê hoặc, vì tà thần gom góp cảm xúc mặt trái, lúc đầu ăn ác niệm, sau này có thể ăn hồn phách con người, trước kia nó trói buộc nhiều kí chủ như vậy, đều làm rất nhiều việc ác, tà thần một khi sống lại liền phiền toái."
"Mặc dù chạy thoát, năng lượng cũng dư lại không nhiều lắm. Nhu cầu cấp bách của nó là muốn ác ý cảm xúc để chữa trị bản thân, tiểu đội điều tra đang tìm những người gần đây đột nhiên làm chuyện xấu, tôi cũng vừa trở về. Bộ trưởng đã trở lại sao?
" Đừng nói nữa, "Dư Thỉ mắt nhìn chung quanh, sau khi xác định an toàn mới nói:" Lão đại một hơi chạy mười mấy vị diện, đem những nơi mà vợ ngài áy muốn đi đều tìm hết một lần, cũng vẫn chưa tìm được. Nghe nói hắn ở trên linh hồn đối phương để lại ấn ký, kỳ quái chính là hiện tại căn bản cảm ứng không được, mới vừa nãy lại nghe nói tà thần chạy thoát, hiện tại tâm tình nàgi ấy thật không tốt, đừng trêu chọc ngài ấy. Đúng rồi, tiểu đồ đệ của cậu đâu? "
Lão đạo sĩ không chút để ý nói:" Nó cũng đi theo người của tổ điều tra đi ra ngoài, nghe nói trên đường mất tích, không sao, ta có tính, nó sẽ không có nguy hiểm. "
Dư Thỉ vô ngữ, tâm thật rộng a, đồ đệ nhỏ này ánh mắt không tốt, miệng cũng thường nói mấy thứ không nên nói, đi ra ngoài gây họa thì phải làm sao bây giờ?
Lúc này, một cái thanh âm trầm thấp mang theo vài phần trêu chọc hỏi:" Cậu thực nhàn? "
Người tới thân cao phải tới 1m85, ngũ quan tuấn mỹ, thoạt nhìn cực kỳ có tính xâm lược, Bạch Tư Kiều là loại chỉ cần nhìn liền thấy vô cùng tinh xảo, lại xinh đẹp vô hại, khiến người khác lập tức buông bỏ phòng bị. Còn người này chính là loại tuấn mỹ làm người không dám nhìn lâu. Đồng tử hắn nhạt màu hơn người thường một chút, là màu xám đậm vô cùng kỳ lạ, thời điểm nhìn người khác cười như không cười, mạc danh mang theo vài phần tà khí.
Trời nóng như vậy, hắn lại mặc trên người một thân áo gió màu đen, vừa đi vừa cởi áo, sương lạnh trên áo gặp độ ấm dần tan ra, phiếm ra mùi máu tươi nồng đậm.
Dư Thỉ nhanh chân chạy tới, ân cần tiếp nhận áo khoác của hắn, mới nhìn thấy trên vòng eo thon chắc đọng lại một vết máu, Dư Thỉ hoảng sợ, khẩn trương hỏi:" Lão đại, ngài bị thương? "
" Không phải máu của ta "-Mục Hà nhướng mày," Nghe nói ngươi nơi nơi cùng người khác nói vợ của ta mất tích? "
Dư Thỉ đem đầu lắc như trống bỏi, tức giận hỏi:" Ai lại tung tin đồn như vậy? Để hắn ta đứng ra nói cho đàng hoàng! Kiều ca thông minh như vậy, sao có thể mất tích? Cậu ấy khẳng định là đang ở một nơi nào đó chờ ngài đi tìm cậu ấy. "
Mục Hà nhăn mày, đúng vậy, em ấy rốt cuộc có thể đi chỗ nào đây? Những nơi mà em ấy niói sẽ đi tới sau khi thông quan trò chơi, tất cả nhưng nơi đó hắn đều đi tìm, hắn theo đuổi Bạch Tư Kiều ba năm, thật vất vả mới đem người đuổi tới tay, chẳng lẽ sau ki cậu đáp ứng hắn xong liền đổi ý, trốn đi?
Nghĩ đến tính tình Bạch Tư Kiều, Mục Hà cảm thấy không có khả năng, nếu như cậu đã đáp ứng hắn rồi, cậu tuyệt đối không sẽ trốn, chẳng lẽ.. Mục Hà nghĩ đến một loại khả năng không đáng tin nhất, Bạch Tư Kiều có thể có một lần chủ động tới thế giới này tìm hắn hay không?
Bạch Tư Kiều nhìn thời gian, đã hơn bốn giờ sáng, phía đông đã nổi lên màu trắng sáng như bụng cá, trời cũng sắp sáng rồi, cậu vỗ vỗ bả vai Lê Phi, nhân cơ hội đem cái" Nhãn dán hạnh phúc "kia dán ở trên người đối phương:" Trở về ngủ, sau này lại làm việc tốt tôi sẽ kêu anh. "
Lê Phi nghĩ nghĩ:" Cũng được, còn có chút kích thích. "
Lại ở bệnh viện hai ngày, Bạch Tư Kiều rốt cuộc cũng được xuất viện. Cậu đứng ở trước cửa nhà mình, ngưỡng mặt nhìn cái biệt thự xa hoa này, cảm thán, nhà mình thực sự có tiền.
Còn chưa vào cửa liền nghe bên trong truyền đến một tiếng ho khan, Bạch phu nhân nhỏ giọng nói:" Ba ba con còn đang giận, mau vào xin lỗi ba ba con đi. "
Bạch Tư Kiều thiếu chút nữa bị chọc cười, cậu cái gì cũng chưa làm đâu, liền bắt cậu đi xin lỗi? Cậu làm sai cái gì?
Bạch Chấn Giang thấy bọn họ ở cửa lẩm nhẩm lầm nhầm, tức giận nói:" Tiến vào! "
Bạch Tư Kiều chầm chậm từng bước đi vào, lần đầu tiên có cha, cậu còn không biết nên ở chung như thế nào.
Bạch Chấn Giang từ trên bàn sờ soạng lấy một cái ly, đối với mặt đất đập xuống:" Bang! "Một tiếng, tất cả mọi người ở đây đều bị dọa run run một cái.
Bạch Tư Kiều chớp chớp mắt, chầm chậm dịch ra phía sau em trai cậu.
Bạch Tư Đình nhanh chóng né ra khỏi người cậu, tức giận trừng cậu: Đem em trai mình làm bình phong che chắn, có phải người hay không a?
Bạch Chấn Giang chỉ vào cái mũi Bạch Tư Kiều:" Ai kêu mày thấy việc nghĩa liền chui vào làm? Năng lực mình tới đâu còn không tự mình tự biết sao? Tay không đoạt dao? Mày cũng thật giỏi ha! Nếu như bị người thọc chúng thì làm sao bây giờ? Bị đánh cho tàn phế thì làm sao bây giờ? Vốn dĩ liền đủ phế vật, lại thành một phế nhân? "
Bạch phu nhân nhanh chống lại khuyên:" Đừng nóng giận, con cái trong nhà thấy việc tốt liền làm là chuyện tốt, vợ chồng Hoắc tổng đều khen nó a. "
Bạch Chấn Giang tức giận hỏi:" Cái chuyện tốt gì? Bà không nghe nói sao? Người nọ đang cầm dao nhỏ nó còn dám xông lên đi, cái mạng của nó cũng không còn thì còn có chuyện tốt gì!"
Bạch Tư Kiều nhấp miệng, còn tưởng rằng là chuyện gì đâu, chuyện này đều qua đi thật nhiều ngày. Nếu như biết cậu còn một mình đánh 4 tên buôn người, còn không phải sẽ đánh cậu một trận?
Bất quá đối phương mắng tàn nhẫn như vậy, hệ thống lại đang không ngừng thu được lo lắng cảm xúc giá trị, hơn nữa còn là cứ 500 lại 500 thêm vào.