Mọi người đã nhanh chóng trở lại trường quân sự một cách an toàn. Vào đêm họ về, không có nhiều việc phải làm. Sự kiện đã kết thúc vào tối thứ Sáu, vì vậy vào thời điểm đó họ thức dậy trở lại sau khi bị chuốc khí gas, gần như đã kết thúc một ngày. Các học viên quay trở lại phòng của mình và thu dọn đồ đạc. Không có nhiều thứ mang theo nên sẽ không mất nhiều thời gian để sắp xếp đồ đạc.
Khi trở về phòng của mình, Quinn có một cảm giác bất ngờ như đang ở nhà. Cậu chưa bao giờ thực sự có một nơi được gọi là nhà. Kể từ khi còn là một đứa trẻ, cậu thường di chuyển từ nơi này đến nơi khác mỗi khi cậu đến một ngôi trường mới.
Không có ai để cậu quay trở lại hoặc ở một căn cứ cố định, không bao giờ có cảm giác ấm áp thoải mái như đang ở một ngôi nhà thực sự. Lần đầu tiên, cậu có nó khi vào phòng mình với Vorden.
Đó là một đêm trôi qua nhanh chóng đối với các chàng trai. Ngay sau khi dọn đồ đạc xong, họ đã đi ngủ. Nhưng Layla còn rất nhiều việc phải làm. Từ sự kiện này, cô đã biết Cia là đặc vụ của Pure. Điều này có nghĩa là Cia cũng có nhiều công cụ được Pure cấp cho, đang được giấu trong phòng. Nếu chúng không có trong phòng thì sẽ ở một nơi khác.
Rất may, có vẻ như Cia vẫn được các bác sĩ chăm sóc trong vài ngày trước khi cho phép cô trở về phòng. Điều này sẽ giúp Layla có một khởi đầu thuận lợi trong việc tìm ra những công cụ đó.
Khi trở về phòng, cô ấy tìm kiếm và tìm kiếm. Lần này trông khó hơn trước. Khi mới về, cô ấy đã lục soát xung quanh, tìm máy ảnh và micrô nhưng không thấy. Cô ấy chưa bao giờ nghi ngờ các bạn cùng lớp cũng theo dõi mình.
Sau khi tìm kiếm thật kỹ và xem xét đồ đạc của Cia, có một số thứ được tìm thấy, trong đó có một quả cầu liên lạc. Giống như Layla đã có. Nó liên tục nhấp nháy màu xanh lam cho thấy có tin nhắn chưa xem.
“Mình có nên phá hủy nó và quên mọi thứ đi.” Cô ấy nói, nhìn nó.
Cô ấy nhấc tay lên và đặt tay mình chỉ cách quả cầu một chút. Sẵn sàng sử dụng sức mạnh của mình để xé toạc nó. Nhưng sau đó, lại đặt nó xuống bên cạnh cô ấy.
“Không, mình chưa thể phá hủy nó. Còn một người nữa mà mình cần đưa ra khỏi đó ... Erin.”
Mặc dù Layla hiện đã cắt đứt quan hệ với Pure, nhưng cô ấy đã gửi người bạn thân nhất của mình vào thời điểm đó để ở bên cạnh họ. Có lẽ đến một lúc nào đó, thiết bị liên lạc sẽ có ích. Cô ấy không còn quả cầu của mình nữa vì phá hủy nó một cách vội vàng. Lúc đó cô ấy hành động theo cảm xúc hơn là suy nghĩ thấu đáo, nhưng bây giờ cô ấy đã có thời gian để suy nghĩ. Tốt nhất là nên giữ nó ngay bây giờ.
“Erin, tớ hứa một ngày nào đó tớ sẽ đến đón cậu.”
Bây giờ đã là cuối tuần. Các học viên được miễn các tiết học trong hai ngày tiếp theo và sẽ bắt đầu lịch trình cho học kỳ cuối cùng như bình thường. Sau đó, các học viên sẽ có một kỳ nghỉ hè ngắn hạn để họ có thể về nhà và gặp gia đình.
Mặc dù Quinn không biết mình sẽ làm gì trong thời gian đó, nhưng vẫn còn hơi sớm đối với cậu khi nghĩ về điều đó.
"Vì vậy, cậu có kế hoạch gì đặc biệt cho hai ngày này?" Vorden hỏi khi cậu ấy nằm xuống giường.
“Không biết nữa, tớ nghĩ tớ có lẽ sẽ đi chào hỏi mọi người xem họ sao rồi, sau đó đến trung tâm VR.” Quinn trả lời.
"Chờ đã, cậu thật sự nghiêm túc về việc đối mặt với Nate trong một trận đấu Power fighters. Cậu định giải thích với cậu ấy thế nào về hào quang màu đỏ và dị năng bóng tối? "
"Tớ sẽ không." Quinn nói. "Cậu ấy chỉ muốn một trận đấu hơn bất cứ điều gì. Ngay cả khi cậu ấy biết tớ là ai thì cũng không thể chứng minh được gì và vì nó trông thật vô lý với mọi người. Người duy nhất cảm thấy nó hợp lý là cậu ấy. Bên cạnh đó, tớ có Logan. Giả sử điều tồi tệ nhất sẽ đến và một cuộc điều tra diễn ra, Logan chỉ cần nói rằng tớ không phải là Blood evolver và nói rằng cậu ta đang ở một căn cứ khác. Dù sao, tớ nghĩ chắc cũng sẽ không đi đến bước như vậy. "
“Cậu thực sự dựa vào Logan quá nhiều,” Vorden nói.
"Này, đừng quên tất cả những gì các cậu đã làm. Tớ nghĩ các cậu nợ tớ ít nhất một lần sau khi đã làm mọi thứ sau lưng tớ."
"Cậu đang muốn đe dọa chúng tớ à, thật không ngầu chút nào."
Hai người họ bắt đầu cười khi đang nói móc nhau, và sau đó, Quinn quyết định đi đến phòng của Logan. Tuy nhiên, cậu không hoàn toàn trung thực với Vorden, cậu không muốn đi tìm những người khác mà cụ thể hơn là cậu muốn gặp Logan.
Một tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi,” Logan nói.
Và Quinn bước vào phòng. Nơi này lần này trông hơi khác so với trước đây. Thay vào đó, nghiên cứu mà cậu ấy đã thực hiện về ngục tối dưới lòng đất của trường đã chuyển đến căn phòng này.
"Này, cậu vẫn nghĩ rằng những thông tin đó hữu ích sao?" Quinn hỏi. "Cậu biết đấy, bây giờ Peter không còn ở đó nữa."
Logan giải thích: “Luôn luôn hữu ích khi lưu giữ dữ liệu. Cậu không bao giờ biết khi nào chúng ta có thể sử dụng nó cho các sự kiện trong tương lai. Có lẽ một ngày nào đó, cậu, tớ hoặc những người khác sẽ bị bắt vào đó. Tớ hy vọng nếu tớ bị mắc kẹt ở đó, cậu cũng có thể sử dụng thông tin này để cố gắng cứu thoát tớ . Vậy thì điều gì mang cậu đến đây?"
Trong khi Logan trả lời, Quinn tiếp tục nhìn quanh phòng, nhưng câu hỏi cuối cùng khiến cậu hơi mất cảnh giác.
"Ai nói tớ không thể ở đây chỉ để xem cậu có ổn không?" Quinn trả lời.
"Xem này, tớ quen cậu cũng được một thời gian rồi, có vẻ mọi thứ đã đi vào nề nếp. Buổi chiều cậu tới gặp tớ, chỉ cần không có việc gì khẩn cấp, vậy cậu thường ở bên cạnh kiểm tra tớ sao rồi.” Logan giải thích thêm. "Nhưng nếu cậu đến vào sáng sớm, thường là vì cậu có một câu hỏi hoặc một nhiệm vụ cần tớ làm."
Bây giờ Quinn cảm thấy hơi khó xử và tội lỗi. Chào hỏi ai đó rồi nhờ giúp đỡ hay thầm quan sát về người đó cũng không sao, nhưng bây giờ có vẻ như lý do duy nhất cậu đến đây là để yêu cầu Logan làm một điều gì đó. Tệ hơn nữa, đó là sự thật và Logan đã nhận ra điều đó.
“Thực ra, lần này tớ không có gì để hỏi hay ít nhất cũng không phải là nhờ giúp đỡ, tớ muốn xem cậu nghiên cứu thế nào với thiết bị hình vuông kỳ lạ đó,” Quinn hỏi.
Logan, sử dụng hai chân nhỏ của mình, đẩy chân và trượt qua phòng sang phía bên kia bằng chiếc ghế của mình. Ở phía bên kia của căn phòng, một trong số nhiều máy tính được gắn bằng dây dẫn đến thiết bị kỳ lạ. Trên màn hình, các tổ hợp khác nhau tiếp tục xuất hiện và mỗi lần nó nhấp nháy màu đỏ, nó sẽ chuyển sang tổ hợp tiếp theo.
"Nó mất nhiều thời gian hơn tớ nghĩ," Logan nói. "Nhưng điều tốt là nó chắc chắn dần dần đang tiến đến đoạn mật mã cuối cùng, tớ chỉ không rõ là khi nào thôi."
"Có cách nào để tìm ra nơi nó sẽ đi đến sau khi nó được mở khóa không?"
"Không rõ nữa, ngoài việc tự mình vượt qua, nhưng ai biết được liệu chúng ta có thể quay lại hay không. Chúng ta sẽ phải mang theo thiết bị cổng dịch chuyển di động để đề phòng." Logan nói.
“Chờ đã, cậu thực sự sẽ đi qua đó,” Quinn lo lắng hỏi. "Này, nếu có thể, làm ơn hãy cho tớ biết khi thiết bị được mở khóa. Tớ không muốn cậu tự mình đến đó, hãy mang tớ theo, cậu có thể coi tớ là vệ sĩ của cậu."
“Tớ không phải trẻ con, tớ có thể tự làm những việc này,” Logan đáp, có vẻ khó chịu trước lời đề nghị của Quinn.
"Xin lỗi, cậu biết tớ không có ý như vậy, chỉ là tớ thực sự quan tâm giống như cậu. Hệ thống của tớ cho tớ biết nó được tạo ra bởi Richard Eno, và có thể thiết bị này dẫn đến chỗ ở của ông ta, hoặc nơi nào đó. Nếu vậy, có lẽ ông ta sẽ có thể giúp chúng ta tìm hiểu hệ thống này là gì. "
Đặt tay lên cằm, Logan bắt đầu suy nghĩ về điều đó. Đúng là với sự giúp đỡ của Eno, mọi việc có thể dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng Logan muốn tự mình khám phá những điều về hệ thống của Quinn.
Tuy nhiên, có một khả năng, Logan không bao giờ loại trừ nó ngay từ đầu. Eno là một người dường như luôn đi trước mọi người khi nói đến những tiến bộ công nghệ; thậm chí có thể có khả năng ông ta có liên quan gì đó đến việc tạo ra hệ thống.
"Được rồi, tớ sẽ cho cậu biết khi nó được mở khóa."
Sau khi mọi việc đã bàn bạc xong, Logan đã quay trở lại làm việc với để nghiên cứu ra nhiều thiết bị tiện ích hơn. Sau cuộc chiến với quái thú vương cấp và cảm thấy mình hơi yếu, cậu ấy muốn tạo ra một số thiết bị mới cho chính mình. Luôn luôn có khả năng nhiều rắc rối có thể xảy ra trên đường đi.
Điểm dừng tiếp theo của Quinn là đến phòng VR. Cậu đã hứa với Nate rằng cậu sẽ chiến đấu với cậu ấy và cậu muốn giữ lời. Ngay cả khi Nate chưa online, Quinn vẫn có thể chơi thêm một vài trận.
Khi đi qua hành lang, có một gương mặt quen thuộc mà cậu không ngờ mình sẽ gặp.
"Ồ, Quinn. Đã lâu rồi tôi và em mới có thể nói chuyện." Leo nói. "Gặp tôi trong võ đường có phiền không? Tôi có một số tin tức quan trọng muốn nói với em?"
Không có gì vội vàng khiến Quinn phải chơi trò VR ngay. Rốt cuộc, không có thời gian xác nhận, hoặc thời gian ấn định hai người sẽ gặp nhau. Nếu cả hai tình cờ online, cậu sẽ gửi lời mời. Vì vậy, Nate có thể chờ đợi ngay bây giờ.
"Chắc chắn rồi, tại sao chúng ta không đến đó cùng nhau?"
Trong lúc đi tới võ đường, giữa hai người khá im lặng. Quinn luôn cảm thấy khó đọc suy nghĩ của Leo, nhưng đồng thời, cậu tin tưởng thầy ấy. Do điều tốt thấy ấy đã làm cho họ, vì thầy ấy đã giúp đỡ rất nhiều trong các vụ việc của Peter. Đó là vì những người như thầy ấy, mà Quinn đã không hoàn toàn từ bỏ hy vọng đối với nhân loại. Vấn đề là luôn có những lúc dường như có hai người xấu cho mỗi một người tốt mà cậu sẽ gặp.
Cuối cùng họ cũng đến được sảnh võ đường và cảm thấy nó rộng và trống trải khi không có bất kỳ học viên nào bên trong. Các vũ khí vẫn còn trên tường, và nó khiến Quinn nhớ lại ngày đầu tiên ở đây.
Leo đi ra phía sau phòng và bắt chéo chân ngồi dựa vào bức tường phía sau. Quinn sau đó làm theo và làm như vậy khi ngồi đối diện với Leo.
"Quinn, tôi muốn nói với em một điều. Đó là một quyết định mà tôi đã phải suy nghĩ rất nhiều và cuối cùng vẫn quyết định đi theo hướng đó. Tôi sẽ không còn là giáo viên ở đây nữa. Tôi rời đi sẽ tốt hơn.” Leo nói.