Tử Ngọc hét lớn vào mặt hắn, nước mắt không thể kiềm nén, từ giọt tuôn ra lã chã, tuôn thành từng chuỗi như mưa trút.
"Là người đã làm nhục ta còn đổ tội cho Từ Dạ Tuân, khiến ta lầm tưởng cái thai đang mang là của Dạ Tuân.
Người đã lừa ta gả cho ngươi...
Minh Hiên Nhiên, ngươi đúng là kẻ hèn hạ!!!"
*Bốp*
Lời nói còn chưa dứt Tử Ngọc tức thì nhận ngay cái tát phẫn nộ từ nam nhân, làm cô ngã chổng vó ra sàn, nửa bên mặt ửng đỏ, khóe miệng còn bị rách rỉ máu.
Hắn đánh cô một bạt tay nhưng lại run lên, dường như đau xót trong lòng, vì không kiềm chế được sự xúc phạm mà ra tay với nữ nhân hắn yêu nhất. Hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, khom người muốn đỡ Tử Ngọc đứng lên, liền nhận ngay sự hất hủi của cô.
"Ngươi đừng đụng vào ta!"
Tử Ngọc gạt tay hắn, ôm mặt đau nhói lồm cồm đứng lên, ánh mắt hận thấu xương tủy nhìn hắn chòng chọc, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Minh Hiên Nhiên, ngươi là kẻ bỉ ổi!
Ta hận ngươi!"
Dứt lời, Tử Ngọc lập tức xoay người chạy đi, Minh Hiên Nhiên vốn muốn đuổi theo lại bị Âm Nguyệt Tuyết kéo lại.
"Nhiên, chàng...tất cả những gì Manh Tử Ngọc nói là thật sao?"
Âm Nguyệt Tuyết mơ hồ như cũng đã nhận ra cái bẫy của hắn, đau thương và thất vọng liên tục xô đẩy. Nàng ta nắm lấy ta hắn vô cùng chặt chẽ, không chịu buông.
Thời khắc này, Âm Nguyệt Tuyết vô cùng hy vọng hắn sẽ ở lại, sẽ chọn nàng ta chứ không phải là nữ nhân kia. Thế nhưng, mọi suy nghĩ nàng ta cất công dựng nên đều bị hành động lạnh nhạt của hắn làm cho tan biến.
Hắn rút tay mình ra, lạnh lùng liếc nhìn, nhả giọng vô tình chưa từng có.
"Tất cả mọi chuyện đã rõ rồi, cần gì nàng phải hỏi!
Ngoan ngoãn mà làm hoàng hậu đi!"
Người xoay lưng một cách nhanh chóng, một chút lưu luyến cũng không có, Âm Nguyệt Tuyết hét lên gọi tên hắn, ba chữ "Minh Hiên Nhiên" vang vọng lại chẳng có hồi đáp.
Hắn bước ra khỏi Hoàng Xuân điện liền dặn dò cho người đưa Âm Nguyệt Tuyết về cung mình, sau đó gấp gáp đến Hà Ngọc cung.
Lúc này, Tử Ngọc vừa về đến nơi, cô không kịp suy nghĩ, gọi ngay Ninh Hà, cùng với Vô Tường và Tĩnh Nhi mang theo hai đứa bé cùng cô xuất cung.
Cô nhanh tay gói lấy mớ châu báu mang theo phòng thân, lúc mở ngăn kéo nhìn thấy cây trâm ngọc của Đế Hạc từng tặng, Tử Ngọc liền lóe lên một chủ ý. Cô cùng những người kia vội vàng chuẩn bị rời đi, nhưng còn chưa bước ra được khỏi cổng biệt viện, Thị vệ đã bao vây.
Minh Hiên Nhiên khiễng bước nguy hiểm vào trong, Tử Ngọc đay nghiến trợn mắt hắn, dang rộng tay bảo vệ những người ở phía sau.
"Tử Ngọc, nàng muốn đi đâu?"
"Ta đi đâu thì mặc kệ ta! Không liên quan tới ngươi!"
Giọng điệu chanh chua, hắn tiến một bước, cô cùng những người phía sau lùi một bước, nhìn thấy Thị vệ đã vây kín, Tử Ngọc thừa hiểu không thể chạy.
Nếu như trước kia cô không vướng bận bất cứ thứ gì thì có thể một mình thoát thân, nhưng hiện giờ cô đã làm mẹ, không thể bỏ lại con mình. Còn có cả Ninh Hà và hai đưa nhỏ kia, cô bỏ đi chắc chắn họ sẽ gặp chuyện.
"Tử Ngọc, nàng là quý phi của trẫm, cả đời này nàng chỉ được phép ở cạnh trẫm, đừng hòng đi đâu hết!"
Minh Hiên Nhiên phẩy tay cho người ở phía sau lên cưỡng chế bắt người, Tử Ngọc liền lập tức ra tay chống trả, mình cô giết liên tiếp mấy tên Thị vệ.
Chúng đều không phải là đối thủ của cô, không một ai dám tiến đến.
"Kẻ nào dám bước tới đây ta giết kẻ đó!"
Tử Ngọc hùng hồn, dựa vào võ công của mình để chống chế, làm cho Minh Hiên Nhiên cảm thấy gai mắt.
Hắn "chật" một tiếng âm lãnh trong miệng, nhanh như cắt tấn công Tử Ngọc, đích thân hắn ra nghênh chiến. Võ công của hắn vô cùng cao cường, Tử Ngọc cũng không thua kém, có bao nhiêu sức mạnh đều sử dụng hết dụng.
Cô không ngần ngại dùng những chiêu trí mạng, thế nhưng vẫn bị Minh Hiên Nhiên phá giải. Hắn quả thật là kẻ tài giỏi không thể xem thường, không lâu sau Tử Ngọc đã bị hắn đánh bại.
Còn bị nội thương, hắn bắt lấy thời cơ này phế võ công của cô, còn bóp gãy xương vai trái của cô, khiến cô đau đến chết đi sống lại.
Những người khác đều bị Thị vệ bắt giữ, tiếng hét thất thanh của cô vang lên ó trời, làm cho hai đứa bé khóc lớn, Minh Hiên Nhiên lập tức lệnh cho người đưa họ đến cung khác giam lỏng.
Tử Ngọc thở hổn hển trong vòng tay hắn, máu tuôn từ thân cô thấm hết váy hoa lệ, nước mắt giàn giụa không kể xiết. Ngón tay thon dài lạnh lẽo của hắn lướt qua mặt, sờ vào vệt nước còn vương trên gò má, chậm rãi quẹt đi.
"Tử Ngọc, ta không cho phép nàng đi đâu cả!
Nàng phải ở đây, làm quý phi của ta, mãi mãi ở bên cạnh ta."
"Minh Hiên Nhiên...ngươi đúng là đồ bỉ ổi!"
Thanh âm ngắt quãng, Tử Ngọc khó khăn mắng, toàn thân cô tê liệt, đau đớn không thể cử động, để hắn cứ ôm cô như thế lại chẳng làm được gì.
Hắn bị cô mắng lại chẳng tỏ ra tức giận, còn cười lên rất sung sướng, nhìn nữ nhân trong tay ngoan ngoãn không chống đối khiến hắn rất hài lòng, hài lòng đến biến thái.
"Nàng mắng đi! Ta cho phép nàng mắng đấy!
Miễn là nàng không rời xa ta là được!"
"Tử Ngọc, nàng biết không?
Ta rất yêu nàng!
Yêu nàng nhiều đến mức ta không thể sống thiếu nàng!"
Bàn tay lạnh lẽo của hắn vỗ nhẹ lên gò má đẫm nước mắt của Tử Ngọc, nhìn người khóc, hiển nhiên hắn cũng đau lòng, song lại không có lựa chọn khác. Nếu không phế võ công, không làm Tử Ngọc bị thương thì người chắc chắn sẽ chạy trốn.
Tử Ngọc đối với những lời nói hoa mỹ của hắn lại cảm thấy vô cùng kinh tởm, cũng vô cùng chua chát, trách bản thân lâu nay ngu dốt để hắn thao túng.
"Minh Hiên Nhiên ngươi là kẻ tiểu nhân!
Ngươi đừng mơ ta khuất phục!"
Cô phỉ nhổ vào người hắn, thế mà hắn vẫn không nổi giận, còn cười lên thập phần tàn bạo.