Hệ Thống, Hoàng Thượng Xin Tránh Xa Ta

Chương 62: Làm phi tử






Chốc chốc tuyệt vọng nói ra, biểu tình trên khuôn mặt càng lúc càng trầm trọng, tựa như có hàng tá gánh nặng không thể trút bỏ đè lên vai.

Đây chính là thời khắc của nam nhân kia chờ đợi, ngay lập tức hắn bắt lấy thời cơ, nghiêm túc đề nghị.

"Tử Ngọc, nàng hãy vào hậu cung của ta được không?

Ta sẽ dùng danh nghĩa của đế vương bảo vệ nàng và đứa bé!

Ta hứa với nàng, ta sẽ giữ khoảng cách, chỉ cho nàng danh phận để bảo vệ đứa bé!"

"Hoàng thượng?..."

Tử Ngọc chưng hửng tại chỗ, lời hắn nói ra đinh tai nhức óc vô cùng. Cô trố to mắt nhìn vẻ ngoài nghiêm túc cao lãnh của hắn.

Bên tai vừa có tiếng nói ong ong trong tâm trí, vừa có tiếng hệ thống nhắc nhở.

"Manh Tử Ngọc, hãy cân nhắc đưa ra lựa chọn đúng đắng để sớm hoàn thành nhiệm vụ nhé!"

Hắn là nam chính trong truyện, khả năng thành với nữ chính sẽ cao hơn người khác, nhiệm vụ cũng có thể hoàn thành dễ hơn. Thế nhưng, Tử Ngọc vẫn còn sợ thân chủ này sẽ bị hắn bức chết, mặc dù hiện giờ hắn không giống khi xưa.

Cô cảm thấy hoang mang tột độ, còn chưa kịp suy nghĩ xong hắn lại tấn công tiếp.

"Tử Ngọc, nàng hãy suy nghĩ cho cái thai trong bụng của nàng thật kĩ đi!

Cả thế giang này chỉ có ta mới có thể đảm bảo an toàn cho mẫu tử nàng!"

Lời hắn nói quả thật không sai, hắn là vua của một nước, không có một ai dám chống đối hắn. Nếu Tử Ngọc theo hắn sẽ có được sự bảo vệ tuyệt đối, không một kẻ nào có thể làm hại cô và con.

Tuy nhiên, người ta có câu, gần vua như gần cọp, người khác không thể làm hại cô nhưng chưa chắc sau này hắn không hài lòng về cô, lúc đó chưa biết hắn sẽ xử lí cô như thế nào.

Nghĩ đến đây, Tử Ngọc đắn đo không thể đồng ý ngay lập tức.

"Hoàng thượng...

Xin thứ lỗi cho Tử Ngọc!

Thần không muốn chết trong hậu cung!"

Cô chắp hai tay kính cẩn nghiêng mình, viện lí do để từ chối lời đề nghị.

Minh Hiên Nhiên thừa biết người sẽ không đồng ý, sớm đã chuẩn bị lời lẽ khác để dụ hoặc.

"Tử Ngọc, nàng đừng vội từ chối!

Ta biết nàng vẫn còn nhớ những chuyện trước kia nên không tin tưởng ta.

Nhưng ta hiện giờ không giống lúc trước, nếu nàng sợ ta sẽ làm hại đến mạng sống của nàng và con, ta có thể lập một chiếu chỉ, miễn chết cho nàng và đứa nhỏ dù bất cứ trường hợp nào!"

"Hoàng thượng..."

Tử Ngọc ngẩng mặt khó tin, vẻ ôn nhu không đổi của hắn càng làm cô khó xử. Hôm nay kẻ trước mặt nói quá nhiều điều làm đầu óc cô xáo trộn. Ý thức chẳng thể thanh tỉnh, hắn đã lên tiếng đến thế nếu còn từ chối thật sự sợ làm long nhan nổi giận. Tử Ngọc bèn viện tiếp cớ tránh né tạm thời.

"Hoàng thượng...xin cho Tử Ngọc có thời gian suy nghĩ được không?"

"Nàng muốn bao lâu?

Nàng đã mang thai hai tháng rồi, còn kéo dài ta sợ sẽ có rắc rối đấy!"

Thanh âm nói ra như có mê lực hấp dẫn, Tử Ngọc trầm lắng một hồi cũng xin hắn trì hoãn cho cô 3 ngày suy nghĩ.

Minh Hiên Nhiên không do dự mà chấp thuận, sau đó rời khỏi Hà Ngọc cung một cách nhanh chóng, không hề có ý nán lại lâu.

Tử Ngọc vẫn còn ngồi đó trầm tư, suy nghĩ đến mất ngủ hai hôm. Đến ngày thứ 3 cô cũng có được quyết định cho mình, vì bảo vệ cái thai. Và vì nghĩ tới nhiệm vụ, nếu như không thể hoàn thành thì cô phải tìm cách sống ở thế giới này thật tốt, tuyệt đối không cho bi kịch diễn ra, để mình sống bình yên cho đến già.

Có như thế, dù mắc kẹt ở vòng lập cũng không phải sợ chết một cách tức tưởi. Cho nên, cô đã đưa ra một quyết định táo bạo cho chính bản thân.

Đến tối, Minh Hiên Nhiên cũng đến, mang tiếng là đến thăm tình hình của Manh Tử Ngọc, thực tế muốn biết kết quả thời gian qua Tử Ngọc suy nghĩ đến đâu.

Hắn vẫn một mình vào trong, đến Hà Ngọc cung lúc nào hắn cũng rất kín tiếng, không để cho kẻ khác biết.

Tử Ngọc ở trong khuê phòng đang đánh đàn trầm tư, hắn bước vào thì tiếng đàn cũng dừng lại. Cô đứng dậy, quỳ phục cung nghênh hắn.

"Hoàng thượng!"

"Miễn lễ đi!"

Nam nhân tùy hứng xua tay, hắn sải bước phóng khoáng đến chỗ Tử Ngọc ngồi xuống, có phần hơi nóng vội, Tử Ngọc còn chưa kịp ngồi hắn đã hỏi.

"Tử Ngọc, nàng dạo này cảm thấy trong người sao rồi?

Có khó chịu chỗ nào không?"

Người tỏ ra quan tâm lo lắng, Tử Ngọc đứng trước biểu hiện ấy chỉ nhẹ cười lạnh, đáp lại cũng thật hời hợt cho qua.

"Thần ổn, hoàng thượng không cần phải bận lòng quá mức đâu!"

"Hoàng thượng, chắc không phải đến đây chỉ để hỏi thăm đâu nhỉ?"

Vừa nhìn đã biết hắn đến vì điều gì, Tử Ngọc cũng không khách khí tự mình vào thẳng vấn đề.

"Hoàng thượng, Tử Ngọc đồng ý vào hậu cung của người.

Nhưng..."

Cô đột nhiên quỳ xuống, chắp tay kính cẩn nghiêng mình thưa chuyện.

"Thần muốn được gả cho người phải được mặc hỷ phục.

Cũng xin người ban chiếu chí miễn chết cho thần và đứa con trong bụng.

Có như vậy, thần mới yên tâm vào hậu cung của người."

Người cúi đầu không dám nhìn thẳng, Minh Hiên Nhiên nghe đến đây trong lòng vui mừng khôn xiết, cuối cùng hắn cũng có được nữ nhân hắn muốn.

Ngoài mặt hắn lạnh lùng, diện vô biểu tình, thờ ơ mà chấp thuận yêu cầu.

"Được, ngày mai ta sẽ đưa chiếu chỉ đến cho nàng, miễn chết, đồng thời lập nàng làm quý phi, Ngọc quý phi đứng đầu tứ phi.

Ba ngày sau sẽ làm lễ sắc phong cho nàng!"

"Thần...đa tạ hoàng thượng..."

Tử Ngọc hít lấy một hơi thật sâu, dập đầu nhận ân điển. Bước đi lần này của cô vô cùng liều lĩnh, ban đầu chính là cô không muốn vào hậu cung của Minh Hiên Nhiên, sau cùng lại chính là cô tự mình quyết định vào đó.

Nghịch cảnh hiện giờ khiến cô không còn lựa chọn, chỉ đành dựa vào uy quyền của đế vương để bảo toàn tính mạng.

Minh Hiên Nhiên có được kết quả, giống với như trước, hắn không ở lại lâu, lạnh lùng rời đi.

Ngày hôm sau đích thân Liêm Tĩnh đến ban chiếu chỉ, Tử Ngọc cũng ngoan ngoãn tiếp chỉ. Chẳng mấy chốc cả hoàng cung đều biết chuyện Tử Ngọc sắp thành phi tử của đế vương.

Kỳ Anh lại tìm đến Hà Ngọc cung, tìm Tử Ngọc để hỏi chuyện cho ra lẽ.

Trên chiếc bàn đá đặt bàn cờ, Tử Ngọc và Kỳ Anh cùng đánh với nhau ván cờ, cùng nói chuyện.

"Tại sao tỷ lại không chịu gả cho đệ?"