Hệ Thống, Hoàng Thượng Xin Tránh Xa Ta

Chương 13: Từ Dạ Tuân




"Đánh đi."

Manh Tử Ngọc ghi mối thù, nhắm mắt cho kẻ kia đánh cô ba cái vào mặt, lực đánh có phần nương lại, bởi kẻ kia biết cô là công thần được hoàng đế sủng, có phạt cũng không phạt thẳng tay.

Xong ba cái tát, Tử Ngọc lại đứng nghiêm trang, liếc mắt vào kẻ đã đánh cô, ghi nhớ mặt mũi, còn Âm Tuyền ỷ lúc nào cũng được tên hoàng đế kia thiên vị mà đắc ý ra mặt.

Gò má đầy phấn thơm ửng hồng, đôi mắt đẹp đẽ đỏ ửng ướm lên hơi nước lóng lánh, Minh Hiên Nhiên ở trên cao trông thấy có chút xót trong lòng, nhưng hắn không thể không phạt. Trong mắt hắn, nữ nhân kia do chính tay hắn nuôi dạy, dù có làm gì nói gì cũng phải nghĩ cho hắn.

Việc Manh Tử Ngọc gây nhau với Âm Tuyền là điều không nên, do tạm thời hắn còn đang e ngại Âm Nguyệt Tuyết chưa nối lại tình cảm, còn nghe được phụ thân bị ức hiếp, lại càng lạnh nhạt với hắn.

Cho nên, hắn chỉ có thể chọn hy sinh nữ nhân kia để lấy lòng nữ nhân mà hắn yêu.

- A Tuyết, Tử Ngọc, coi như nàng chịu thiệt lần này, ta sẽ bù lại cho nàng sau.

Hắn tự an ủi trong lòng, trước mặt quan thần hắn vẫn vẻ ngoài của một bậc đế vương lạnh lùng, nhả giọng cứng như đá.

"Sau này thượng triều người nào còn dám cuồng ngôn lộng ngữ, tự ý không coi quân thượng ra gì thì đừng trách trẫm không niệm tình.

Nghe rõ chưa?"

"Chúng thần nghe rõ..."

Thanh âm hô to như khẩu hiệu, Manh Tử Ngọc cúi người khuất nhục, giữ nét bình thản, âm thầm nhen nhóm trong lòng kế hoạch trả đũa.

Cô vừa mới thẳng người chưa kịp điều chỉnh cảm xúc, Minh Hiên Nhiên không chịu buông tha, trước mặt nhiều người nghiêm giọng giáo huấn.

"Manh Tử Ngọc, hôm nay nàng có thái độ ngông cuồng, lời lẽ lại vô pháp vô thiên, lần này chỉ 3 cái tát, lần sau còn tái phạm ta không tha cho nàng đâu!"

"Nhớ kĩ! Âm tướng quân là phụ thân của Tuyết phi, nàng ấy sắp là hoàng hậu, còn ông ấy sắp là nhất phẩm Thừa tướng.

Tước vị sau này đều cao hơn nàng, tự mình biết thân biết phận đi!"

Lời lẽ của hắn càng lúc càng chèn ép, Manh Tử Ngọc nghe chỉ thêm phần khinh bỉ, cố ý đá xéo mắt cười mỉa mai, dửng dưng đáp.



"Vậy à? Thần tự khắc biết."

Trông như người bẹo chọc long nhan, Minh Hiên Nhiên xác thực hôm nay đã bị nữ nhân kia khiêu khích đến bực tức.

"Nàng!"

"Ra ngoài điện quỳ cho ta!

Quỳ cho đến khi nào bãi triều mới được đứng lên!"

Hắn cứ như vậy mà trút giận, ban mệnh lệnh một cách tùy tiện.

Manh Tử Ngọc cũng chẳng thèm chống đối, đây là do cô tự mình gây tội, bởi hiện tại cô thật sự không muốn đứng đây bàn chuyện triều chính với những con người kia.

Quỳ ở ngoài có khi yên ổn hơn gấp mấy lần trong đây, Manh Tử Ngọc chỉ khẽ ngước mặt nhìn nam nhân mặt mày tối đen, nhìn một chút.

- Minh Hiên Nhiên, nếu không phải ngươi là vua tài giỏi, còn có Cẩm Y vệ hộ giá thì ta xiên chết ngươi từ lâu rồi.

"Hoàng thượng, công việc thì vẫn phải báo cáo, thần xin dâng tấu chương về tình hình ở thành Quan Đông cho người!"

Cô giơ tấu xơ trong tay ảm đạm cười nhạt, cả triều đều im lặng như bị khâu miệng, đăm đăm ánh mắt dò xét.

Liêm Tĩnh vừa xuống nhận tấu, Manh Tử Ngọc nhún người kính cẩn, ngầm nhận hình phạt rồi ung dung quay gót ra ngoài điện quỳ xuống.

Cô quỳ ở đó tĩnh lặng như chưa từng xuất hiện, kẻ ngó ra chỉ thấy cô không động đậy, không kêu than, rất thư thái nhắm mắt mà quỳ, thi thoảng lại thấy vành tai ửng hồng khẽ động nghe ngóng.

Nhưng, cô quỳ rất xa, thính lực có tốt đến mấy cũng không nghe rõ, mà trong lòng cô cũng không thèm nghe, cứ nhắm mắt như đang tịnh tâm.

Trong đầu ong ong những lời dặn dò của người thầy nuôi nấng cô.

"Tử Ngọc, trong mộng là áng mây trên biển cả, ngoài mộng là chốn thị phi trăm bề.



Không nguyện để thân lấm thị phi, nhưng nguyện tĩnh lặng ngắm chốn thị phi."

"Làm việc gì cũng cần phải tịnh tâm, đắng đo lường trước sau..."

25 tuổi, là tuổi của Thương Ánh Tuyết, Manh Tử Ngọc thực tế chỉ mới 23, những đạo lý uyên thâm của người thầy lúc còn sống tới tận bây giờ cô cũng chỉ có thể hiểu vài phần.

Xem ra, ở thế giới đầy đấu đá tranh giành này có lẽ sẽ còn dạy cho cô nhiều điều, giống như sai sót hôm nay đã nhắc nhở cô, một Ninja thực thụ không được mất đi sợi dây bình tĩnh.

Nữ nhân quỳ trước điện an nhiên tự tại, người ở bên trong bàn chuyện nhưng lòng hướng ra chỗ nữ tử điềm đạm, trạng thái này lại quay về Thương Ánh Tuyết hay nhẫn nhục, cam lòng khuất phục.

Nội tâm hắn có chút ngứa ngáy, nhưng cũng không muốn để tâm nhiều, sợ rằng bản thân lại đối tốt thì người kia sẽ có ngày ỷ lại mà không nghe lời hắn.

Trong triều giòn giã tiếng bàn luận, đột nhiên ở ngoài có lính chạy vào gấp gáp báo cáo.

"Hoàng thượng, Cẩm Y vệ Từ Dạ Tuân đã trở về rồi ạ!"

Thanh âm to rõ, từ ngoài vào trong cả triều điều nghe hết.

Nữ nhân đang quỳ lập tức mở mắt lạnh lẽo, Từ Dạ Tuân đã trở về, y chính là nam phụ trong tiểu thuyết này, là người đứng đầu trong Cẩm Y vệ, trưởng quản đội hộ giá và sát thủ.

Vốn, là một nam nhân võ công hơn người nên thường xuyên phải ra ngoài làm nhiệm vụ do Minh Hiên Nhiên giao phó.

Từ Dạ Tuân được miêu tả là người với vẻ ngoài lạnh lùng, luôn nhìn đời bằng phân nửa ánh mắt của kẻ thượng đẳng, nhưng bên trong lại là người ấm áp giàu tình cảm và lòng nhân ái.

Nam nhân ấy yêu Thương Ánh Tuyết từ rất lâu, tính sơ cũng phải 8 9 năm, nhưng vì Thương Ánh Tuyết là người của Minh Hiên Nhiên, nàng lại dành tình cảm sâu đậm cho bậc đế vương. Dạ Tuân không còn cơ hội, đành chôn giấu tình cảm sâu trong tận đáy lòng.

Chỉ có thể âm thầm hy sinh bảo vệ Thương Ánh Tuyết, ở sau che ô cho nàng chắn giông bão, còn nàng vì kẻ kia mà ôm tương tư. Đến khi Thương Ánh Tuyết chết đi Từ Dạ Tuân cũng tự sát theo nàng, một tình yêu thầm lặng không trọn vẹn.

Manh Tử Ngọc nghe đến cái tên này phản ứng rất mãnh liệt, hệ thống cũng xuất hiện tiếp.

"Manh Tử Ngọc, đây là nam phụ trong tiểu thuyết, có tình cảm với nữ chính đã lâu, người này có thể giúp nhiệm vụ của bạn hoàn thành, bạn có thể chọn giữa người này và nam chính."

Làm sao Manh Tử Ngọc có thể chọn kẻ tra nam kia, đương nhiên cô phải chọn nam phụ tốt bụng. Thế nhưng, trong lòng cô lại có chút xáo trộn, trong tiểu thuyết không có tình tiết họ gặp nhau trong tình cảnh xấu hổ này, là tự cô đã tạo ra tình huống xấu mặt.