Hệ Thống Giải Cứu Của Nhà Ngoại

Chương 8




Cố Thanh Vân thoải mái nằm trong vòng tay của Bạch Vũ Tri. Thời tiết mùa thu tháng 8 mát mẻ dễ chịu. Cuộc sống của một con cáo chỉ cần ăn ngủ và chơi, không cần lo âu chuyện công ty khiến Cố Thanh Vân thả lỏng bản thân, lười biếng một phen.

Chọt chọt bảng thông tin, bối cảnh hiện tại đã bắt đầu thay đổi. Vốn người sẽ bị bắt về giờ đã trốn được, lại còn chính thức nghênh ngang xuất hiện tát vào mặt Cố Trình. Giờ là lúc O7 cùng Cố Thanh Vân bắt đầu chính thức nhập cuộc chơi, phá hỏng âm mưu bắt người của tên công biến thái.

O7 nhàm chán ngồi bên vai Bạch Hiển ngâm nga giai điệu không tên.

"Này, giờ cứ nhởn nhơ thế này thôi hả?", Cố Thanh Vân xoay người, lựa tư thế thích ý nằm phơi ra.

"Kí chủ, chúng ta cứ đợi thôi. Khi thời khắc đến hệ thống sẽ gửi nhiệm vụ cho chúng ta", O7 cũng học bộ dạng Cố Thanh Vân, lười biếng nằm dài ra, "Những lúc không có nhiệm vụ, chúng ta được tự do, pon~".

Nhàm chán nhìn ra bên ngoài, khung cảnh đường phố nhộn nhịp, hơi thở cuộc sống chân thật lọt vào tầm mắt. Đứng trước sự sống thế này, Cố Thanh Vân đúng là không tin nổi đây chỉ là một thế giới nhỏ được hình thành từ cuốn tiểu thuyết mấy xu.

"Thanh Vân, đây có phải lần đầu em nhìn thấy thành phố không?", Bạch Vũ Tri hỏi.

Cố Thanh Vân lắc đầu xong lại gật đầu. Không phải lần đầu nhìn thấy khung cảnh tấp nập tương tự nhưng đúng là lần đầu nhìn thấy khung cảnh ở một thế giới khác.



Bạch Vũ Tri bật cười vuốt lông cáo nhỏ, "Bên ngoài nhiều kẻ xấu lắm, em đừng tự ý chạy lung tung nhé. Nhỡ bị người ta bắt được sẽ bị đem đi bán lấy lông đấy".

"Xì, dọa trẻ con đấy à", Cố Thanh Vân khịt mũi coi thường, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ nho nhỏ.

Một người một cáo cứ thế giao tiếp với nhau không để ý đến ba ánh mắt đang hướng về phía mình.

Ghi nhớ đường đi từ nhà đến công ty phòng trường hợp khi cần. Đến nơi Cố Thanh Vân nhìn tòa cao ốc trước mặt thầm chậc chậc mấy tiếng. Đúng là tiểu thuyết có khác, cả tòa nhà phải cao ba mấy tầng, ngẩng muốn gãy cổ cũng không nhìn thấy đỉnh.

Không biết phòng làm việc của mấy người này có nằm trên cùng luôn không. Mùa hè ngồi chẳng khác gì cái lò hấp, dù hệ thống điều hòa có tân tiến cỡ nào cũng vẫn bí. Còn chưa kể kiểu này mà có động đất một cái thì chết chắc luôn.

"Tập đoàn nhà Bạch Vũ Tri làm về cái gì vậy O7?"

"Trong tiểu thuyết nói là 'lĩnh vực nào cũng có mặt, pon~'", O7 lật mở bảng thông tin đọc lại nguyên văn câu miêu tả.

Cố Thanh Vân vuốt trán, trời ạ, đúng là kiểu mỗi bát ăn một tý đây mà. Ngoài hiện thực thật sự rất khó để có thể 'mỗi lĩnh vực đều có mặt', lại còn có chỗ đứng vững chắc và có tiếng thì càng là nằm mơ. Công việc trong mỗi lĩnh vực cũng sẽ khác nhau về cách hoạt động và quản lý. Phải ba đầu sáu tay thế nào mới có thể xử lý hết đống công việc đó chứ.

Đi vào trong càng là cảnh tượng khiến Cố Thanh Vân buồn cười. Hai hàng toàn quản lý cùng giám đốc các bộ chuyên ngành chỉnh tề, tựa như điểm danh cúi chào cấp trên. Cha Bạch, Bạch Hiển cùng Bạch Vũ Tri tựa như đã quen, gật đầu đáp lại sau đó đi thẳng vào trong thang máy chuyên dụng riêng.

Phòng làm việc của hai người không phải tầng cao nhất, mà là nằm ở giữa. Tòa nhà có tổng 41 tầng, thì cả tầng 21 là văn phòng làm việc của cha Bạch, Bạch Hiển.

Tầng dưới đó là của các cổ đông và các lãnh đạo cấp cao khác của tập đoàn.

"Nhìn đống nội thất này xem, tính sương sương cũng mua được một mảnh đất rồi đấy", Cố Thanh Vân được thả cho đi lại tự do trên tầng 21. Ngắm nghía rồi xuýt xoa cảm thán khắp nơi.

Văn phòng của cậu còn chưa bằng được một nửa chỗ này nữa. Xa hoa đến bậc này đúng là chỉ có trong tiểu thuyết.

Bạch Vũ Tri bị cha Bạch nhét cho giám đốc nhân sự, bị điều xuống tầng dưới. Cậu muốn xin cha cho phép mình ở cùng tầng với Cố Thanh Vân nhưng không được.

"Thanh Vân, đừng đi xa quá nhé", Bạch Vũ Tri trước khi bị lôi đi vẫn cố gắng gào với theo, "Anh hai, anh nhớ trông Thanh Vân đó, đừng để em ấy bị thương!".



Bạch Hiển phất tay đuổi người, "Yên tâm đi làm việc đi".

Đợi tiếng la hét cùng vẻ mặt đáng thương không nỡ xa rời của Bạch Vũ Tri khuất sau cánh cửa thang máy đi xuống. Cố Thanh Vân vung vẩy đuôi đi theo Bạch Hiển vào văn phòng.

"Ngươi tên Cố Thanh Vân nhỉ?", Bạch Hiển nhìn cáo nhỏ, ngoắc ngoắc tay gọi.

Gì đấy, cứ như gọi chó thế? Cố Thanh Vân kiêu căng hất đuôi, nhảy lên ghế sopha đắt tiền trong phòng ngồi xuống. Không thèm nhìn Bạch Hiển vào mắt.

Bạch Hiển cũng không giận, ngồi xuống bàn mở máy tính chuẩn bị làm việc. Nhìn cáo nhỏ đang lăn lộn trên sopha, y tiếp tục hỏi, "Này, ngươi nói ngươi họ Cố. Có liên quan gì đến tên Cố Trình không đấy?".

Cố Thanh Vân đang tám nhảm cùng O7 nghe vậy liền bật phắt dậy. Lông trên người xù hết lên, đuôi dựng thẳng, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ bất mãn.

"Cái gì! Ông đây họ Cố thật đấy nhưng chả có miếng quan hệ gì với cái tên biến thái đó hết á! Anh đừng có mà suy diễn lung tung!".

Bạch Hiển nhìn phản ứng của Cố Thanh Vân, cảm thấy thực thú vị, tiếp tục đùa ác.

"Ngươi như thế là do ta nói đúng rồi? Ngươi thật ra là do Cố Trình phái đến chứ gì!".

"Anh bị khung hay gì! Cái con người này sao lại có ý nghĩ kinh khủng quá vậy! Phi phi phi! Tôi nhổ vào!", Cố Thanh Vân tức lắm, mắng một tràng dài nhưng tiếng phát ra lại chỉ có những thanh "kyun" của loài cáo.

"Kí chủ, hóa hình rồi dọa hắn đi!", O7 xúi giục bên tai, lúc nào cũng thủ sẵn hóa hình đan trong tay.

Cố Thanh Vân muốn lắm, nhưng cơn giận không át được lí trí. Kiềm chế lại ý muốn hóa hình để nói lý. Cậu chạy đến lấy đà nhảy phắt lên người Bạch Hiển rồi nhảy lên mặt bàn. Ngang nhiên dùng cái mông ủn tay người ta ra rồi chiếm lấy cái máy tính.

Khó khăn dùng móng vuốt nhỏ di chuyển chuột mở ra phần mềm soạn thảo. Cố Thanh Vân lạch cạch gõ từng phím một.

"Tôi với Cố Trình không đội trời chung!", tôi mà có quan hệ với cái loại biến thái như hắn thì cứ nhổ hết lông đuôi của tôi đi.

Bạch Hiển kinh ngạc nhìn dòng chữ trên màn hình máy tính. Từ lúc thấy Cố Thanh Vân nhảy lên bàn y đã cảm thấy vi diệu rồi. Y vốn dĩ còn có chút nghi ngờ chuyện Cố Thanh Vân tự nhận là yêu, giờ thì tin hẳn rồi.



Từ câu nói đơn giản cùng phản ứng cơ thể, Bạch Hiển liền thấy được Cố Thanh Vân đúng là rất ghét Cố Trình. Y hình như cũng chọc cho tiểu tổ tông này không vui mất rồi.

Lấy lùi làm tiến, Bạch Hiển lập tức nở nụ cười, vuốt lông cho cáo nhỏ, "Xin lỗi, ta sai rồi. Không nên nghĩ oan cho ngươi. Ngươi xuất hiện quá mức trùng hợp khiến ta có chút băn khoăn thôi. Em trai ta có hơi nghịch nhưng nó vẫn còn ngốc lắm. Ta không thể không lo lắng cho nó".

Cố Thanh Vân vẫy nhẹ đuôi, thấy thái độ Bạch Hiển chân thành như thế, cậu cũng không giận dỗi gì nữa.

Bạch Hiển lấy máy tính bảng khác đưa cho Cố Thanh Vân, "Cần gì thì cứ nói với ta nhé".

Gật đầu nhỏ, Cố Thanh Vân ngang nhiên chiếm một góc trên mặt bàn làm việc của người ta nằm lướt mạng.

Bạch Hiển vốn muốn tập trung vào công việc, nhưng sự hiện diện của Cố Thanh Vân quá mức mãnh liệt khiến y không thể không ghé mắt qua nhìn.

Thấy Cố Thanh Vân thuần thục mở mạng, nhập chữ rồi đọc tin tức, Bạch Hiển không nhịn được hơi nhướng mày.

"Cáo nhỏ, mi có vẻ thạo quá nhỉ? Trước kia có dùng qua nhiều rồi?"

Cố Thanh Vân khẽ rung cổ họng, bật ra mấy thanh âm vô nghĩa coi như đáp lời.

Bạch Hiển thấy cáo nhỏ lạnh nhạt, y thôi không hỏi nữa, quay về với đống tài liệu chất chồng.