Hệ Thống Giải Cứu Của Nhà Ngoại

Chương 21




Lúc ăn trưa, Bạch Vũ Tri không ngừng than thở với anh trai mình. Cậu chàng mới làm được một buổi sáng đã bị dọa cho muốn khóc đến nơi. Bạch Hiển vừa nghe vừa lặng lẽ gắp hai miếng thịt cuối cùng bỏ vào bát cho em trai cùng cáo nhỏ.

Cố Thanh Vân vui sướng ăn thịt, trải nghiệm làm cáo chỉ được ăn mỗi đồ luộc nhạt nhẽo khiến cậu chẳng muốn nhớ lại tý nào.

"Ngày mai anh sẽ quay về làm việc", Bạch Hiển nói.

Bạch Vũ Tri không những không cảm thấy vui vẻ mà trái lại còn nhíu mày, giọng điệu đầy lo lắng: "Anh cứ nghỉ cho khỏe đi đã, em than vậy thôi chứ vẫn làm được mà. Với lại, vẫn chưa biết chính xác là ai muốn hại anh...".

Bạch Hiển lắc đầu, "Như em nói đấy, địch trong tối, ta ở ngoài sáng. Chúng đã nhắm đến anh, sao anh có thể không xuất hiện cho được. Muốn bắt được hổ, thì phải có mồi ngon chứ".

Cố Thanh Vân ngồi bên cạnh nghe cũng suýt chút không nhịn được cùng Bạch Vũ Tri liên thủ uýnh cho cái người này một trận. Có ai không biết sợ chết đến thế không hả! Chết hụt đến hai lần rồi mà vẫn dửng dưng như không thế! Cũng chả mấy ai tự ví bản thân thành miếng mồi thế cả, làm như bản thân có mấy cái mạng vậy!

Bạch Vũ Tri kịch liệt phản đối, "Anh cứ ở lại đây đến lúc vết thương lành hẳn đi đã. Chuyện công ty có em rồi. Còn chuyện tìm ra hung thủ, cha nói ông ấy giải quyết".

"Cậu ấy nói đúng đấy. Tôi cũng không thể bảo đảm sẽ luôn kịp thời mà cứu được anh đâu", Cố Thanh Vân không vui nhíu mày, cảm thấy Bạch Hiển quá mức tùy tiện với tính mạng bản thân.

Bị hai ánh mắt không đồng ý chiếu thẳng vào người, Bạch Hiển có chút không biết làm sao. Y thấy chuyện y nói thực sự rất bình thường, cũng là giải pháp nhanh nhất tìm ra kẻ đứng đằng sau chuyện này mà. Lời nói lượn đến đầu lưỡi nhưng vẫn là không nói ra được trước hai ánh mắt hừng hực kia.

"...Được rồi, anh biết rồi. Anh sẽ giúp em từ xa, em nhớ giúp cha đấy", Bạch Hiển chọn cách lùi một bước, thuận theo ý hai người.

"Vâng, em biết rồi", Bạch Vũ Tri thế mới thả lỏng cơ mặt, "Mấy nay cha đang liên lạc với ai ấy, đi sớm về khuya suốt. Cha cũng chẳng chịu nói cho em nghe, chuyện này chắc chỉ có anh hỏi thì may ra".

"Ừ, để anh. Em cứ tập trung một nơi thôi", Bạch Hiển mím môi, thực ra y cũng đã lờ mờ đoán ra cha Bạch đang liên lạc với ai rồi.

Cố Thanh Vân ngồi bên cạnh vừa nghe hai anh em nói chuyện vừa âm thầm trao đổi với hệ thống.

"Ngoài những nhiệm vụ bắt buộc ra, liệu có nhiệm vụ ngoài lề nào khác để kiếm thêm điểm tích lũy gì đó không?"

Hệ thống lúc lắc cái đầu nhỏ, "Có thì cũng có nhưng không nhiều, tùy từng lúc hệ thống mới cho thôi. Chúng ta cũng không phải đang chơi game, không cày nhiệm vụ mua hàng được đâu".

Cố Thanh Vân thở dài rồi lại thở dài, đúng là mấy tiểu thuyết có hệ thống đều chỉ là để buff bàn tay vàng cho nhân vật chính mà. Hiện thực mới tàn khốc làm sao.

Ba người vừa ăn xong ngồi nói chuyện được một lúc thì mẹ Bạch đến. Nguyệt Cốc vào phòng kiểm tra tình hình của con trai lớn trước, sau đó giang tay (nhõng nhẽo) thành công bế được 'bé con dễ thương' Cố Thanh Vân vào lòng. Rồi qua loa hỏi tình hình làm việc của thằng con út.

"Chùi ui, bé cưng nhà ai mà dễ thương quá", Nguyệt Cốc yêu thích không muốn buông cục mềm mại trong lòng. Mái tóc đỏ rực tự nhiên mềm mượt, cái má bánh bao phúng phính muốn cắn cho cái.

Hai tai Cố Thanh Vân đỏ bừng như sắp nhỏ máu, cứng ngắc ngồi yên trong lòng của mẹ Bạch. Nội tâm xấu hổ đến muốn độn thổ, thằng đàn ông đã đầu 2 như cậu giờ lại được ôm ấp nựng má gọn lỏn trong lòng người bằng tuổi mẹ của mình.

"O7, sau khi rời khỏi đây có thể xóa kí ức không?"

O7 tỉnh bơ, "Nhớ đến mãn kiếp luôn nha kí chủ yêu của em".

Nước mắt thẳng nam sắp rớt đến nơi. Cố Thanh Vân ngậm ngùi tự thôi miên bản thân, "Mình giờ chỉ là đứa nhóc, mình giờ chỉ là đứa nhóc, chỉ là một đứa nhóc!".

Ring ring! Nguyệt Cốc cầm điện thoại lên nhìn, thấy là thư kí gọi liền tiếc nuối buông Cố Thanh Vân ra, đứng dậy ra ngoài nghe máy.

"Giám đốc, có chuyện rồi", giọng thư kí bình tĩnh.

"Sao thế?"

"Người mẫu nhí của chúng ta đột nhiên bị viêm ruột thừa, hợp đồng với nhãn hàng W, sợ là bị hủy".

Nguyệt Cốc nhíu mày, nhãn hàng thời trang W kí kết với người mẫu bên cô rất nổi tiếng, là nhãn hàng hàng đầu trên thị trường hiện nay. Mất hợp đồng này tổn thất sẽ rất lớn.

"Giám đốc, hay chúng ta tìm một người mẫu nhí khác thay thế?", thư kí hỏi.

Nguyệt Cốc đau đầu day trán, "Tính tình của chủ nhãn hàng đó cô còn không hiểu à. Phải hợp mắt bà ta mới đồng ý cho làm người mẫu đại diện. Khó lắm mới có được một đứa nhỏ 'tạm được' trong mắt bà ta".

"Vậy, chúng ta xin hoãn lại ạ?"

"Tạm thời chắc đành phải thương lượng lại. Giờ tôi lập tức trở về, cô hẹn lịch cho tôi đi".

"Dạ, giám đốc"

Nguyệt Cốc đi vào trong phòng, thấy ba ánh mắt đều nhìn mình, bà điều chỉnh lại biểu cảm, "Các con nghỉ ngơi đi nhé, mẹ cần trở về công ty một chuyến"

"Có chuyện gì ạ?", Bạch Hiển hỏi.

Nguyệt Cốc thở dài, nói đại khái tình hình với ba người.

"Giờ muốn kiếm một đứa nhỏ thuận mắt bà lão khó tính đó thực sự khó", Nguyệt Cốc đau đầu.

Nếu cần một đứa nhỏ, hai anh em họ Bạch vô thức đưa mắt nhìn qua Cố Thanh Vân.

Cố Thanh Vân nghĩ một chút rồi xung phong giơ tay, "Hay để con thử giúp nhé?"

Nguyệt Cốc xoa mái tóc mềm của cậu, "Con vừa mới khỏi bệnh, cô không muốn con phải lăn lộn đâu. Với lại, Thanh Vân dễ thương của cô sao lại phải đi để cho một bà già lẩm cẩm soi xét đánh giá chứ".

Nguyệt Cốc thực sự thương yêu đứa nhỏ này như con cái trong nhà, sao cô có thể để người khác tùy tiện nói này nói nọ được.

"Cô ơi, con muốn đi làm cùng cô được không ạ?"

Bạch Hiển đã tỉnh táo hơn hôm qua, bên đám người Cố Trình chắc hẳn sẽ không bứt dây động rừng nữa. Nên cậu muốn ra ngoài một chút, cả ngày không nằm thì cũng ngồi trong phòng bệnh, thực sự sắp ngột ngạt chết cậu.

Sao Nguyệt Cốc nỡ từ chối thỉnh cầu dễ thương như thế cho được, lập tức đồng ý, "Được được! Vậy chúng ta đi thay đồ trước nhé!"

Xong không quên quay sang nhìn Bạch Hiển, "Con ở một mình được chứ?"

Bạch Hiển gật đầu, "Mẹ cùng em ấy đi đi".

"Con ở lại với anh hai thêm chút rồi cũng trở về đây", Bạch Vũ Tri gục xuống bên giường than thở.

Kiểm tra lại thực sự Cố Thanh Vân không còn vết thương nào, Nguyệt Cốc vẫn lấy cớ lo lắng cậu mệt, vui sướng bế cậu lên tận xe.

- --Đang đi đường -ing----

Lúc Cố Thanh Vân đặt chân xuống xe, lập tức cảm nhận được thật nhiều ánh mắt nhìn cậu. Mái tóc đỏ rực đã được nhuộm đen tạm thời, bộ quần áo thời trang được đích thân Nguyệt Cốc chọn lựa. Trên mặt đeo khẩu trang có in họa tiết hình cáo, nhìn qua cứ như một ngôi sao nhí.

Nhưng có lẽ gây sự chú ý nhất là do Nguyệt Cốc đã đích thân ôm cậu vào trong công ty.

"Cậu nhóc đó là ai vậy? Họ hàng của nhà giám đốc à?", các nhân viên không nhịn được thầm bàn tán với nhau qua điện thoại.

"Chưa gặp bao giờ! Đến cậu chủ Vũ Tri hồi còn nhỏ còn chưa từng được giám đốc ôm vào công ty như vậy đâu!".

"Cậu nhóc này chẳng lẽ muốn đến thay cho người mẫu nhí bị viêm ruột kia à?"

"Có khả năng lắm..."

Mặc cho các nhân viên có bất ngờ và tò mò, thái độ làm việc của họ vẫn rất chuyên nghiệp.

Nguyệt Cốc bấm thang máy, thả Cố Thanh Vân xuống cho cậu tự đi.

"Chút nữa nếu thương lượng không được, con cũng đừng buồn nhé. Cứ thoải mái đi lại trong công ty nếu con muốn"

"Vâng"

Thang máy lên đến, thư kí đã đợi sẵn ở cửa. Đến khi nhìn thấy Cố Thanh Vân, cô không khỏi có chút kinh ngạc. Tưởng giám đốc định yêu cầu hoãn lại chứ, vậy mà đưa đến một cậu nhóc khác rồi.

"Thư kí Hà, đây là cháu của tôi, Thanh Vân"

"A, vâng. Chào cậu, tôi là thư kí của giám đốc Nguyệt, tên Nguyễn Thu Hà".

Cố Thanh Vân thấy Nguyệt Cốc cố tình không nói họ của cậu, hẳn là để tránh những rắc rối không cần thiết. Cậu tháo khẩu trang, khẽ mỉm cười lễ phép chào hỏi đáp lại.

Thư kí Hà suýt không giữ được bình tĩnh, đứa trẻ này cứ như một thiên thần nhỏ vậy. Phải định lực chắc lắm mới không nhào lại xoa nắn khuôn mặt kia một phen đó.

"Cuộc hẹn vào lúc nào?"

"Tầm 1 tiếng nữa ạ"

"Được rồi, đừng đứng đây nữa. Thanh Vân, con muốn vào văn phòng ngồi trước hay đi tham quan công ty của cô trước?"

"Con đi nhìn qua được chứ ạ?"

"Ừ, vậy để thư kí Hà đi cùng con nhé?"

Cố Thanh Vân gật đầu, thư kí Hà thì vui vẻ nhận nhiệm vụ. Nguyệt Cốc nhìn hai người rời đi, bà cần phải chuẩn bị một chút cho cuộc thương lượng tới.