"Em ăn chưa?", Bạch Hiển quay sang hỏi Cố Thanh Vân.
Cố Thanh Vân gật đầu, chỉ hai cái hộp rỗng xếp chồng trên bàn, "Một mình tui ăn hết hai hộp này đấy. No muốn bể bụng rồi".
Bạch Hiển liếc Bạch Vũ Tri, lông mày hơi nhíu lại.
Bạch Vũ Tri lập tức xua tay, "Em không có ép em ấy ăn đâu. Em còn ngăn em ấy ăn ít đi đó".
"Khụ", Cố Thanh Vân chạm vào ánh mắt của Bạch Hiển liền hắng giọng, vô cùng tự nhiên giải thích,"Sức ăn của tui khác của người phàm".
"Chứ không phải do ngon quá cậu không dừng nổi mồm à", O7 lặng lẽ từ đằng sau bò lên vai Cố Thanh Vân thì thầm.
'Xùy, ngươi thì biết cái gì. Dùng nhiều tinh thần lực nhanh đói lắm có biết không', Cố Thanh Vân hất O7 rớt xuống, quay sang giục Bạch Hiển, "Anh ăn đi, nguội rồi sẽ không ngon nữa đâu".
"Ừ", Bạch Hiển nhìn ra Cố Thanh Vân không muốn nói chuyện này nữa liền im lặng ăn sáng.
Bạch Vũ Tri ngồi cạnh làm loa thông báo tình hình, từ chuyện công ty đến chuyện của gã đàn ông bị bắt được.
"Cha chuyển gã đó đi rồi, mà chuyển đi đâu thì cha không có nói", Bạch Vũ Tri cười ngốc.
Bạch Hiển quay sang Cố Thanh Vân, "Sao hôm qua em lại biết có người vào phòng anh?".
"Tai với mũi tui thính lắm. Thấy không đúng nên mới chạy qua".
Bạch Hiển mím môi, "Vậy chuyện cái xe thì sao?"
"Trực giác đó. Tui nhạy cảm với mấy vận xui lắm. Thấy người anh hôm đó dính đầy nên không yên tâm", Cố Thanh Vân cùng O7 đã sớm chuẩn bị xong hết lời thoại, giờ nói ra vô cùng tự nhiên.
Bạch Hiển cũng tin thật, bởi chẳng còn lý do nào khác phù hợp hơn. Với lại, bởi cậu là người đã cứu mạng y.
Ba người đang nói chuyện thì mẹ Bạch đến. Vừa vào cửa đã thấy khung cảnh ấm áp thế này, Nguyệt Cốc không khỏi cảm thấy vui theo.
"Mẹ", Bạch Hiển cùng Bạch Vũ Tri lên tiếng.
"Cháu chào, cô ạ", Cố Thanh Vân hơi gật nhẹ đầu chào hỏi.
"Ui chu choa, con nhà ai mà dễ thương quá ta ơi", Nguyệt Cốc lập tức tiến tới xoa nhẹ mái tóc đỏ, xúc cảm tốt đến bất ngờ khiến bà càng yêu thích không muốn rời.
"Ủa mà khoan, sao con ngồi được rồi?", bị gãy xương sườn thường phải nằm trăm ngày mới khỏe, sao mới phẫu thuật hôm qua mà nay đã ngồi?
Nghe mẹ Bạch thắc mắc, Cố Thanh Vân đành phải lần nữa chứng minh bản thân đã hoàn toàn khỏe mạnh. Vết thương gì đó cũng đều đã biến mất hết rồi.
Nguyệt Cốc trầm trồ một phen, xong bà thoáng nhìn qua đôi chân của con trai lớn, đáy lòng bà tiếc nuối. Con bà chỉ là người phàm, không thể có được khả năng phục hồi như thế.
"Công ty thế nào rồi ạ? Hôm nay cha phải đi gặp khách hàng nào ạ?", Bạch Hiển hỏi.
"Ừ, cha con hôm nay bị xếp đến kín lịch. Đêm qua về nhà ông ấy còn làm đến rất khuya mới chịu đi ngủ. Thật là, cái lão già này cứ cố ôm đồm hết mọi việc", Nguyệt Cốc lo cho chồng, dù sao cũng không còn trẻ gì nữa. Có đôi lúc bà có suy nghĩ tập đoàn quá lớn mạnh cũng chả phải chuyện sung sướng gì, bao nhiêu việc cứ đổ hết lên đầu lên cổ người làm chủ.
"Vũ Tri chút nữa mang cho anh cái Lap trong thư phòng của anh đến đây. Anh chỉ việc cho mà làm", Bạch Hiển dặn dò, y không muốn nằm không cả ngày trong bệnh viện.
Bạch Vũ Tri xị mặt nhưng không thể không đồng ý. Cậu biết bây giờ bản thân không thể tùy hứng được nữa. Chuyện của cậu với Cố Trình đã làm ảnh hưởng rất nhiều đến gia đình rồi. Cậu cũng không phải đồ ngốc thật, đã sớm biết có một ngày không thể núp dưới cánh chim của cha mẹ và anh hai mãi được.
"Bé cưng, nếu tính theo tuổi của người bình thường thì con bao nhiêu vậy?", Nguyệt Cốc giờ đang quan tâm đến Cố Thanh Vân hơn. Bà tò mò không biết tiểu yêu này đã "tu luyện" được bao nhiêu năm.
"Hai....đủ tuổi trưởng thành của con người rồi, ạ", Cố Thanh Vân cắn vào lưỡi, cậu suýt chút đã buột mồm phun ra tuổi thật. Với cái cơ thể này có nói ra chắc ngay chính bản thân cậu cũng chả tin nổi ấy chứ.
"Gì! Nói vậy em 18 á?", Bạch Vũ Tri kinh ngạc nhất, không suy nghĩ gì nói luôn, "Nhìn em như đứa nhỏ 11 tuổi ấy! Đứng còn chưa đến eo anh nữa".
Cố Thanh Vân giật giật khóe miệng, há mồm ra rồi lại ngậm vào, cậu đang kiềm chế để không phải "giải thích" cho Bạch Vũ Tri. Cậu cam chịu nghẹo đầu đi, "Tin hay không tùy anh".
Nguyệt Cốc ngạc nhiên nhưng không quá mức như thằng con mình, bà nghĩ đứa nhỏ nào mà chẳng thích tự nhận bản thân là "người lớn". Dễ thương thật, Nguyệt Cốc cười khúc khích.
"Được rồi, con vừa mới khỏe, đừng ngồ lâu quá. Thêm chút rồi nằm nghỉ đi nhé", Nguyệt Cốc dặn hai bệnh nhân trong phòng. Bà nhìn đồng hồ, dù không muốn nhưng vẫn phải cầm theo túi xách đứng dậy.
"Mẹ có việc rồi, tối mẹ lại qua. Hai đứa nghỉ ngơi đi. Vũ Tri, con cũng mau đến công ty phụ giúp cha con đi".
"Vầng~".
Cố Thanh Vân nói thầm với O7, "Hẳn Bạch Hiển sẽ không còn gặp nguy hiểm nữa đâu nhỉ. Ta muốn đi theo Vũ Tri đến xem tình hình thế nào. Chúng ta cứ để rơi vào thế bị động mãi cũng không được".
O7 nghĩ nghĩ xong lắc cái đầu tròn của nó, "Kí chủ, hệ thống tổng rất biết cách hố người ta. Nhỡ cậu để Bạch Hiển lại một mình, có chuyện gì xảy ra cậu có mọc thêm cánh cũng khó mà ứng cứu kịp được".
Cố Thanh Vân nhíu mày, "Nhưng giờ chúng ta phải làm sao. Chả nhẽ cứ ngồi chờ hệ thống tổng đưa ra nhiệm vụ mới? Không biết chút gì về kẻ địch thì làm sao mà phòng được!?"
O7 im lặng, nó cũng khổ tâm muốn chết đây. Cố Thanh Vân nói đúng nhưng cũng đâu thể phân thân ra được. Cấp bậc còn thấp quá, muốn làm trò này còn khuya lắm mới nổi.
"Aizzz, xin lỗi kí chủ, tui vô dụng quá, pon...~", O7 ỉu xìu ngồi bên vai Cố Thanh Vân.
"Thôi, đành mò trong tối vậy chứ biết sao giờ", Cố Thanh Vân không an ủi cũng không chê bai gì O7, nói tiếp, "Nguyệt Cốc cùng Bạch Vũ Thời liệu có an toàn không?".
Nhắc đến hai người này O7 lập tức khẳng định chắc nịch, "Họ sẽ an toàn. Bởi trong nguyên gốc, cha mẹ Bạch vẫn còn xuất hiện đến cuối truyện cơ, pon".
Cố Thanh Vân vẫn chưa yên tâm, "Nhưng đó là theo nguyên gốc, giờ kịch bản đó bị chúng ta phá nát rồi, liệu nó còn ứng nghiệm không?".
O7 cứng đờ tại chỗ một hồi, xong nó mới thì thầm, "Chắc, chắc sẽ vẫn ổn thôi, pon...".
Cố Thanh Vân thở dài, giờ có ngồi đây lo được lo mất cũng chẳng được tác dụng gì. Cậu không có phép thần thông dịch chuyển tức thời, bảo vệ cho hai anh em họ Bạch đã là cố hết sức rồi. Cha Bạch cùng mẹ Bạch, đành phải trông cậy vào sự "chuyên nghiệp" của mấy vệ sĩ thôi.
Bạch Hiển ngồi một bên nói chuyện với Bạch Vũ Tri, ánh mắt vẫn không quên quan sát Cố Thanh Vân. Thấy cậu như đang lơ đãng thả hồn lên mây, biểu cảm trên mặt lại thay đổi không thèm che giấu, y hơi nhướn mày.
"Đang nghĩ gì thế?", Bạch Hiển ghé sang hỏi.
"Nghĩ...trưa nay ăn gì", Cố Thanh Vân vẫn tỉnh lắm, không có mắc bẫy tâm lý mà nói thật. Cậu không thể biểu hiện ra rằng cậu biết quá rõ hết tất cả mọi chuyện được. Sẽ rắc rối lắm nếu phải ngồi giải thích cho một người nhạy bén như Bạch Hiển.
Bạch Vũ Tri cười, "Yên tâm đi, nhất định sẽ cho em ăn món ngon mà. Nhóc tham ăn".
"Tui muốn ăn thịt", Cố Thanh Vân không khách khí đưa ra yêu cầu.
"Có luôn!", Bạch Vũ Tri khẳng định.
Bạch Hiển nhìn Cố Thanh Vân, đôi lúc y hiểu cậu đến thần kì. Biết thừa cậu đang đánh trống lảng chứ không muốn nói thật, y cũng không muốn miễn cưỡng cậu.