Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Giả Trang Toàn Năng

Chương 81: Lão Phu Chỉ Đang Đùa Giỡn Ngươi Chơi Thôi!




Chương 81: Lão Phu Chỉ Đang Đùa Giỡn Ngươi Chơi Thôi!

Đám người tiến vào bên trong kiếm trủng, trên đường đi, từng luồng kiếm gió bên tai gào thét, u âm cùng cực.

"Tiêu Nhất huynh đệ, nếu như tại hạ không lầm thì trên người ngươi có mang theo pháp bảo che giấu tu vi đúng chứ?" Ung Thư vừa đi vừa tò mò gặng hỏi.

Tiêu Nhất thoải mái gật đầu xác nhận.

"Ra đường dù sao cũng cần phải điệu thấp một chút cho an toàn đúng không!?" Thiếu niên mở miệng cười khẽ.

Thực chất thì có pháp bảo cái rắm! Một thân cảnh giới gà mờ của hắn toàn bộ đều nhờ Khâu Xứ Cơ âm thầm ẩn nấp. Nếu không để lộ ra ngoài, sợ rằng cỏ trên mộ phần của hắn lúc này cũng đã cao hơn tám thước.

"Tiêu Nhất huynh đệ nói không sai, biết địch biết ta mới có thể chiếm được ưu thế lớn nhất. Nội tình của mình bại lộ ra ngoài, đối với bản thân cũng không phải là chuyện tốt lành gì." Ung Thư gật đầu tán đồng.

Nói xong, hắn nghiêm khắc quay đầu nhìn đám sư đệ sư muội cất tiếng.

"Các ngươi nghe thấy rồi chứ? Cố gắng học hỏi Tiêu sư huynh, ra đường không có việc gì thì điệu thấp một chút cho ta, miễn cho rước lấy phiền phứt không đáng có, lợi người hại mình, không thể mang lại lợi ích thích đáng, trang bức quá mức sẽ gặp sét đánh, tất cả có biết hay chưa?"

"Đã biết thưa sư huynh!"

Đám người đồng thanh hô ứng.

"Tốt, trẻ nhỏ dễ dạy!"

Tiêu Nhất có chút buồn cười liếc mắt.

"Ngươi nha... thật đúng là biết tận dụng thời điểm."

"Ha hả... làm sư huynh đều có nỗi khổ của người làm sư huynh, vì đám nhóc con này tại hạ dường như thao nát cả tâm tư của mình." Ung Thư mỉm cười phe phẩy quạt giấy than thở.

"Xem như ta phục ngươi!" Tiêu Nhất cười phun nhún vai.

Kiếm trủng tựa hồ rộng lớn không có biên giới, bọn họ không biết đã đi được bao nhiêu xa, nhóm người Quỷ Sát Tông vốn dĩ đang đi phía trước bất tri bất giác cũng đã biến khỏi tầm mắt.

Ung Thư nhíu mày, bước chân bất chợt dừng lại.



"Chỗ này có gì đó không đúng!"

Bản thân Tiêu Nhất cũng cảm nhận được lạ thường, bắt đầu quan sát bốn phía.

"Tính sơ thì chúng ta đã đi được hơn hai canh giờ, cảnh vật xung quanh vẫn y như cũ không hề thay đổi chút nào."

"Tiêu Nhất huynh đệ nói không sai, nơi này càng đi càng có gì đó quái lạ." Ung Thư nghiêm trọng mở miệng.

Tiêu Nhất biết được chuyện không đơn giản, cho nên âm thầm liên hệ cho Khâu Xứ Cơ.

"Sư phụ, sư phụ! Ngài có đó không!?"

Không thấy bên kia hồi âm trở lại, trong lòng thiếu niên càng thêm gấp gáp.

"Sự phụ! Ngài nghe đệ tử kêu gọi hay không!?"

"Sư phụ! Có biến lớn, mau mau nghe rõ trả lời!"

"Sư phụ!!!"

"Im miệng!" Khâu Xứ Cơ bực bội gầm lớn.

"A! Ngài đây rồi! Làm gì mà trả lời lâu đến như thế? Làm đệ tử sợ hết cả hồn." Tiêu Nhất mừng rỡ nói.

"Ngươi còn dám nói? Lão phu đang cực khổ nghĩ cách để giúp các ngươi thoát khốn ra ngoài, sắp sửa nghĩ được biện pháp liền bị tiểu tử ngươi sanh sanh làm phiền phá hỏng!" Khâu Xứ Cơ tức thở hổn hển mắng nhiếc.

"Sao cơ? Ngài đang nghĩ cách? Ai nha, làm sao lại không nói trước? Ngài nếu nói trước cho đệ tử thì dù có cho mười cái lá gan đệ tử cũng không dám làm phiền đến nhân gia ngài đó mà!" Tiêu Nhất không biết xấu hổ cất tiếng.

"Ngươi... tức c·hết lão phu! Ta bỏ mặc, hừ hừ, tự sinh tự diệt đi!"

"Ai nha... đừng! Sư phụ đại nhân, đệ tử biết sai rồi, ngài đừng làm thế, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, ngài xem nơi này có tận mười một người, tức là có thể vì ngài xây hẳn bảy mươi bảy tòa đại lâu, dư sức để ngài về sau an dưỡng tuổi già, phi phi phi, là để ngài hưởng phúc suốt đời."

Khâu Xứ Cơ nghe thấy tên đồ đệ tiện nghi của mình cứ líu ríu như con ruồi mắc ỉa, mặt già không khỏi xụ xuống.

"Bây giờ có im ngay để cho lão phu suy nghĩ hay không? Còn nói nữa ta lập tức liền mặc kệ ngươi!"



Thiếu niên nghe vậy sợ hãi im bặc.

"Hừ!" Lão giả khẽ gắt một tiếng.

Không có Tiêu Nhất q·uấy r·ối, Khâu Xứ Cơ nhanh chống nhập thần thôi toán biện pháp.

Trong thời gian này, đám người tiếp tục lên đường, vừa đi vừa tìm kiếm phương pháp rời khỏi kiếm trủng.

Lại nửa thời thần trôi qua, bởi vì linh lực đã bị phong cấm, cơ thể không cách nào chèo chống thời gian vận động lâu dài, từng người mệt mỏi hiện rõ trên mặt, hơi thở r·ối l·oạn, bàn chân đã có dấu hiệu tê rần. Ngay cả tu vi cao nhất giống như Ung Thư cũng không ngoại lệ.

"Tiếp tục như vậy không phải là cách." Ung Thư nghiêm giọng mở miệng.

Nhìn quanh một vòng, hắn thở dài cất tiếng.

"Chúng ta tại đây nghỉ ngơi lấy sức một lúc, tranh thủ bổ sung năng lượng, với tình cảnh trước mắt rất khó phán đoán cần phải tiếp tục đi thêm bao lâu nữa mới có thể rời khỏi chỗ này."

Đám người rất có tố chất của đại tông phái, không hề than vãn ngồi xuống điều tức.

Tiêu Nhất đối với người nọ gật nhẹ, im lặng đả tọa chờ đợi.

Lúc này, âm thanh hưng phấn của Khâu Xứ Cơ bất chợt vang lên.

"Hahaha... biết, biết rồi, thì ra là thế, mụ nội nó, lão phu thực sự đúng là thông minh vãi chưởng mà!"

Tiêu Nhất giật mình bừng tình, vội vàng chìm vào bên trong thức hải.

"Sư phụ sư phụ, ngài đã tìm ra biện pháp rời khỏi chỗ này rồi sao!?"

Khâu Xứ Cơ đắc chí nhìn Tiêu Nhất, khóe miệng câu thẳng mang tai.

"Còn phải nói? Đương nhiên là chưa rồi!"



"Hahaha... vậy thì tốt quá, ngài vậy mà chưa tìm ra được!"

Tiêu Nhất mừng rỡ vỗ tay, nhưng mà nụ cười tới đây bỗng nhiên ngưng trệ.

"Khụ khụ... sư phụ, ngài vừa rồi nói nhầm hay là đệ tử tự mình nghe nhầm thế!?"

"Ha hả... nhìn xem b·iểu t·ình của tiểu tử ngươi kìa? Lão phu chỉ đang đùa ngươi chơi thôi!"

"Thì ra là đùa, làm đệ tử suýt nữa muốn lấy dép phang... khụ khụ... làm đệ tử sợ hãi muốn c·hết!"

Tiêu Nhất cười hắc hắc vuốt ve lòng ngực.

"Sự phụ, vậy ngài suy nghĩ ra được cách gì rồi? Mau mau giúp bọn người đệ tử rời khỏi chỗ này đi thôi!"

"Ai nói lão phu đã tìm ra cách!?" Khâu Xứ Cơ liếc mắt nhìn hắn.

Tiêu Nhất cứng đờ: "Ngài... ngài vừa rồi không phải vừa nói đùa giỡn còn gì!?"

"Đùa giỡn cái gì? Lão phu nói đùa giỡn là đùa giỡn chuyện giúp các ngươi nghĩ cách thoát khốn, thực ra nãy giờ lão phu đang bận ngủ có biết hay không? Đang ngủ mà cứ kêu réo làm bực cả mình." Khâu Xứ Cơ khinh bỉ nói.

Tiêu Nhất tức giận nghiến răng: "Con bà nó! Thế ngài đột nhiên la ó lão phu thông minh vãi chưởng là có ý gì?"

"Chuyện này sao?" Khâu Xứ Cơ mặt già đỏ lên. "Đấy là lão phu đột nhiên thông suốt một ít bí pháp song tu, khụ khụ... nghĩ tới liền cảm thấy một vài động tác đúng là có điểm phứt tạp."

Tiêu Nhất bóp chặt nắm tay, trên trán nổi đầy gân xanh.

"Thật đúng là khinh người quá đáng mà, đệ tử của ngươi ở ngoài cực khổ bôn ba, ngươi ở trong này nghĩ ngợi động tác song tu, làm gì có sư phụ nào đê tiện như thế!?"

Khâu Xứ Cơ xấu hổ quay lưng.

"Nói mò cái gì? Lão phu đây đều là vì tốt cho ngươi!"

Tiêu Nhất giận quá thành cười: "Tốt cho ta? Ha hả, ngài nói, tốt cho ta ở điểm nào!"

Khâu Xứ Cơ chính khí lẫm liệt, tê tâm liệt phế cất tiếng: "Ngươi thì biết cái gì? Lão phu tất cả đều vì tương lai của ngươi mà suy nghĩ. Sau này nếu ngươi thực sự tu luyện ra được Tiên Thiên Đạo Thể, muốn sinh thành đời sau tuyệt đối khó khăn vô cùng. Môn bí pháp song tu này là lão phu giúp ngươi suy diễn, có thể gia tăng một thành để ngươi có người nối dõi tông đường, lão phu vì ngươi thao nát tâm can, ngươi ngược lại thì tốt, không biết cám ơn còn lại hung hăng oán trách lão phu? Làm gì có tên đệ tử nào khốn nạn như ngươi!?"

Tiêu Nhất co rúm khóe miệng, hỏa khí trong lòng mặc dù nguội lạnh không ít nhưng ngoài miệng vẫn phải bảo trì cứng rắn.

"Sư phụ ngài có nghĩ ngợi xa quá hay không, đệ tử hiện tại mới tuổi thiếu nhi, khoảng cách lấy vợ sinh con còn không biết bao nhiêu năm tháng, tình cảnh trước mắt càng thêm quan trọng ngài lại không lo, bây giờ nếu như đệ tử vây c·hết ở đây, sư phụ ngài nghĩ tiểu đồ tôn của ngài còn có cơ hội chào đời hay sao!?" Thiếu niên khổ sở nói.

Khâu Xứ Cơ khinh bỉ liếc mắt: "Làm ơn đừng ác tâm lão phu, lông thì dài tám thước còn bày đặt mở miệng tự nhận thiếu nhi. Lão phu không rõ ràng tại sao bản thân lại nhận phải một tên đồ đệ không biết xấu hổ như ngươi, thật đúng là quá làm mất mặt lão phu!"