Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Giả Trang Toàn Năng

Chương 78: Quỷ Sát Tông! Nữ Tử Thần Bí Xuất Hiện!




Chương 78: Quỷ Sát Tông! Nữ Tử Thần Bí Xuất Hiện!

"Đúng rồi, còn chưa biết quý danh quý tánh của huynh đài đây là gì!?" Tiêu Nhất mở miệng cười hỏi.

Ung sư huynh thoáng chút giật mình, bất chợt cầm lấy quạt giấy trong tay vỗ nhẹ lên trán bật cười: "Haha... các hạ xem? Tại hạ thật đúng là sơ suất! Xin tự giới thiệu một chút, tại hạ đến từ Nhật Nguyệt Tiên Cung, họ Ung, tên một chữ, Thư!"

"Thì ra là Ung Thư huynh đệ, quả nhiên người cũng như tên, ngọc diện thư sinh, khí chất lại hào hoa lại còn phong nhã, thực sự rất hòa hợp với danh tự của huynh đài đây!" Tiêu Nhất chắp tay đáp lễ.

"Haha, Tiêu huynh đệ nói đúng lại còn nói to, thực quá ngượng ngùng, tới tới, ta giới thiệu cho ngươi mấy tên sư đệ sư muội của ta làm quen một chút." Ung Thư phóng khoáng khoác tay lên vai Tiêu Nhất lôi kéo.

Đối với người nọ nhiệt tình, Tiêu Nhất bất đắc dĩ đành đạn theo tới.

Cùng với đám người Nhật Nguyệt Tiên Cung khách sáo chào hỏi, bắt đầu còn có chút ngượng ngùng, nhưng bằng khẩu tài đã được rèn giũa mấy năm tại Vạn Lý Hoa Lâu, không quá thời gian nửa chén trà, Tiêu Nhất đã cùng đám người xa lạ xưng huynh gọi đệ, không khí thoáng chốc hòa hợp vô cùng.

"Đúng rồi, Tiêu đại ca một mình tiến vào Tinh Môn hay sao!?"

Vũ Kiệt thắc mắc dò hỏi.

"Đương nhiên là không phải rồi, chỉ là trên đường xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, cho nên ta cùng mấy tên đồng bọn lạc mất dấu tích của nhau, hiện tại không biết bọn hắn đang ở phương trời nào nữa." Tiêu Nhất thở dài đáp.

"Thì ra là vậy, Tiêu đại ca cũng đừng quá mức lo lắng, nói không chừng đây cũng chính là thiên ý, biết đâu mỗi người bọn họ đều có cơ duyên của riêng mình thì sao." Vũ Kiệt an ủi nói.

Tiêu Nhất liếc mắt nhìn thiếu niên, trong lòng không khỏi buồn cười.

Bọn hắn có vấn đề gì thì liên quan gì đến ta? Nhưng mà nhìn ngươi chân thành như vậy làm ta cũng ngại ngùng không ít.

Được rồi, dù sao bản nhân cũng là người có học thức, ít nhiều vẫn phải biểu lộ một chút.

"Hít hà... cám ơn Vũ sư đệ, Tiêu đại ca nhận lời chúc phúc của ngươi!" Tiêu Nhất đỏ ngầu tròng mắt hút nhẹ cánh mũi.

Ung Thư thở dài tiến lên vỗ vai Tiêu Nhất.

"Tiêu huynh đệ đừng suy nghĩ nhiều, hiện tại ngươi cũng là người cô độc, chi bằng cùng nhóm chúng ta tiến vào kiếm sơn tham thú một chút, ngươi thấy thế nào? Xem như tha hương giúp đỡ lẫn nhau."

Tiêu Nhất nhìn xem mặt mũi đám người, trông thấy vô số ánh mắt chân thành đặt trên người hắn, trong lòng không khỏi có chút cảm động.

"Tại hạ đa tạ các vị nhiệt tình khoản đãi, nếu như tiếp tục khách sáo thì thực sự quá mức ra vẻ, như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh, chặng đường tiếp theo tất cả nhờ vào các vị." Thiếu niên sướt mướt nói.



"Hahaha... như vậy mới đúng à nha!"

Đám người tràn đầy vui vẻ tấp nập tiến lên vỗ nhẹ vai hắn.

Tại thời điểm này, lại có một nhóm người khác từ xa tiến lại.

Đám người lục tục quay đầu.

Người đến có vẻ lai giả bất thiện, mười người, thân khoác huyết bào, lưng đeo thắt lưng mặt quỷ, từng tên hàm túc sát khí nồng đậm, tràn ngập khí tức bạo ngược.

"Nhật Nguyệt Tiên Cung nha, ha hả, thế giới này đúng là thật tròn!"

Một đạo âm thanh giễu cợt từ trong đám người xa lạ vang lên.

Ung Thư khép lại ngọc phiến, mày kiếm nhíu chặt.

"Huyết Cuồng! Các ngươi tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?" Hắn lạnh lẽo cất tiếng.

"Làm sao? Nhật Nguyệt Tiên Cung các ngươi có thể tới được, chẳng lẽ Quỷ Sát Tông chúng ta không được phép tới hay sao!?"

Huyết Cuồng dẫn đầu đi đến trước mặt, thần sắc âm u tựa như ma quỷ, nhe nanh cười lạnh.

Ung Thư từ đầu chí cuối vẫn luôn duy trì vẻ mặt ôn hòa, thái độ nhã nhặn có thừa vậy mà lúc này bỗng nhiên trở nên đáng sợ cùng cực.

"Cút đi, chỗ này không phải là nơi dành cho các ngươi!"

Huyết Cuồng nheo mắt, nụ cười trên mặt thu lại.

"Ngươi muốn c·hết!"

Sát ý bùng nổ, Khai Thần Cảnh sơ kỳ bộc phát ra ngoài.

Ung Thư cũng không yếu thế, linh lực trên ngươi dũng mãnh tuôn trào.

Hai tên Khai Thần Cảnh chính diện đối kháng lẫn nhau.



Tiêu Nhất đứng đằng sau lộ vẻ kh·iếp sợ khó tả.

Hắn không ngờ người cùng mình xưng huynh gọi đệ từ đầu đến giờ lại là một tên Khai Thần Cảnh, phải biết tuổi tác người nọ cùng hắn sấp sỉ như nhau, vừa tròn hai mươi liền đã luyện đến cảnh giới này rồi, chuyện này thực khiến cho hắn khó lòng tin nổi.

Đám thiên kiêu trước đó theo hắn tiến vào Tinh Môn cũng không có người yêu nghiệt đến vậy, tối đa chỉ có Ngô Hạo là người sở hữu tu vi tối cao, vừa lúc bước vào Luyện Thần Phá Chướng đệ nhị xích!

"Bất ngờ lắm hay sao!?"

Trong đầu Tiêu Nhất đột nhiên vang lên âm thanh của Khâu Xứ Cơ.

"Sư phụ? Nãy giờ ngài đi đâu? Làm sao đệ tử gọi mãi mà không thấy ngài đáp lời!?"

Tiêu Nhất nghe được âm thanh người nọ, trong lòng lập tức hớn hở gặng hỏi.

"Vừa rồi trong kiếm sơn có người đang nhìn chằm chằm lão phu, cho nên không tiện xuất đầu lộ diện, hiện tại ánh mắt kia đã dời đi cho nên lão phu mới có cơ hội cùng ngươi trò chuyện."

Khâu Xứ Cơ không hề giấu giếm giải thích.

"Cái gì? Bên trong có người nhìn trộm ngài!?" Tiêu Nhất kh·iếp sợ không thôi.

"Người nọ rất khủng bố, ngay cả thời kỳ đỉnh phong của lão phu cũng rất khó có thể ở dưới ngón tay của hắn thành công sống sót." Khâu Xứ Cơ sợ hãi than nhẹ.

"Người nọ là ai thế sư phụ!?" Tiêu Nhất khó tin hỏi.

Khâu Xứ Cơ lắc đầu.

"Không rõ, nhưng theo lão phu suy đoán, khả năng rất lớn chính là chủ nhân của tòa kiếm sơn này!"

Tiêu Nhất nghe vậy liền trợn tròn mắt.

"Cái gì? Chủ... chủ nhân nơi này? Ngài trước đó nói nơi đây chính là một tòa mộ phần, như vậy không phải người nọ đã thân tử đạo tiêu rồi hay sao!?"

"Luôn có khả năng nằm ngoài hiểu biết của chúng ta, nhưng mà dù sao thì đó cũng chỉ là suy đoán nhất thời mà thôi, thời đại kia đã sụp đổ, cường giả c·hết đi tám chín phần mười, thân phận người kia vẫn còn rất nhiều nghi điểm chưa được làm rõ."

Khâu Xứ Cơ nói đến đây liền trở nên im bặc.



"Sư phụ?"

"Lão phu ở đây!"

Tiêu Nhất thở phào một tiếng.

"Ngài đột nhiên im lặng làm đệ tử tưởng rằng người kia lại để mắt đến ngài nữa chứ!"

"Tiểu tử, không nói chuyện này, ngươi nhìn xem hai người trẻ tuổi trước mặt, bản thân cảm thấy thế nào!?" Khâu Xứ Cơ kỳ lạ hỏi.

"Rất mạnh, cùng đám thiêu kiêu tại Thiên Mạc Quốc chúng ta so sánh quả thực mạnh hơn rất nhiều, có thể xứng với hai chữ yêu nghiệt!" Tiêu Nhất không hề nghĩ ngợi liền đáp.

"Ừm, cùng đám người các ngươi so sánh đúng là mạnh hơn không ít, bất quá..." Khâu Xứ Cơ nghiền ngẫm cất giọng: "Bất quá thế giới quan của tiểu tử ngươi vẫn còn quá bé, hai mươi tuổi Khai Thần Cảnh chỉ có thể xếp vào hàng ngũ thiên tài tam đẳng mà thôi, giống như đám người Ngô Hạo, Tư Đồ Nhược Hy, Kiếm Minh... tối đa chính là tứ đẳng. Nếu như nói yêu nghiệt nhất trong đám các ngươi, có lẽ là hai nha đầu Cố Lạc Tuyết cùng Gia Cát Uyển Đình, thể chất của các nàng rất không tầm thường, nếu không bàn về tu vi, các nàng tuyệt đối có thể danh chính ngôn thuận liệt vào hàng ngũ thiên tài nhất đẳng!"

"Các nàng có ngài nói lợi hại như thế hay sao? Đệ tử cảm thấy nếu cùng hai người phía trước so sánh thực sự các nàng thua kém quá nhiều!" Tiêu Nhất khó hiểu gãi đầu.

Khâu Xứ Cơ cười đầy thâm ý nhìn hắn: "Ngươi nghĩ hai trận lôi đài trước đó đã phô bày toàn bộ thực lực của các nàng rồi sao!?"

"Ngài nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ các nàng vẫn còn giữ lại thực lực hay sao!?" Tiêu Nhất nhíu mày.

"Ngươi cứ nói thử xem? Chú ý một chút, các nàng không hề đơn giản như ngươi tưởng tượng. Gia Cát Uyển Đình thì lão phu còn chưa dám nói, nhưng nha đầu Cố Lạc Tuyết kia chắc hẳn ngươi có cơ hội nhìn ra một chút thứ gì, Vân Nam học cung nha, đợi ngươi tiến vào bên trong ắt hẳn sẽ biết!" Khâu Xứ Cơ không hề giải thích cười nói.

"Còn thích che che lấp lấp, sư phụ ngài nói thẳng không được hay sao, thật phiền cmn phứt!" Tiêu Nhất bất mãn giở giọng.

"Tiểu tử, muốn gạ đòn đúng không!?" Khâu Xứ Cơ xụ mặt gằn giọng.

"Không hề, ngài đừng hiểu lầm!" Tiêu Nhất vội vã phất tay.

Bên kia, Ung Thư cùng Huyết Cuồng vẫn đang giằng co gay gắt.

Linh lực cùng thần hồn giao thoa, đối kháng lẫn nhau, không khí phát ra t·iếng n·ổ đùng đoàng.

Tại lúc thần kinh đám người căng thẳng nhất, từ xa lại có tiếng bước chân xa lạ tiến lại.

Mẹ nó! Lại có ai đến nữa!?

Hai phe nhân mã đồng loạt ngoảnh đầu.

Người tới là một thiếu nữ lưng đeo trường kiếm, mi mục như họa, làn da khi sương tái tuyết, tóc dài bạch phát, người mang váy xanh băng phách, éo thắt lụa trắng tuyết ngọc, trên thân dường như tồn tại tiên khí nhàn nhạt, toát lên khí chất băng thanh ngọc khiết.

Bước chân của nàng phiêu miểu như có như không, mỗi một bước nhẹ tựa lông hồng, đi mây đạp gió, tựa như Hằng Nga bôn nguyệt, mỹ diệu tuyệt luân.