Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Giả Trang Toàn Năng

Chương 71: Cái Gì Là Chính? Cái Gì Là Tà?




Chương 71: Cái Gì Là Chính? Cái Gì Là Tà?

"Tốt rồi, đi thôi, đi truy tìm thiên đại cơ duyên của thí chủ đi!"

Tô Thần mỉm cười hòa ái vỗ vai Tiêu Nhất, ra hiệu có thể rời đi.

Không ai biết rằng, lúc này, một đạo hắc khí từ lòng bàn tay người nọ vậy mà lặng lẽ chui ra, thoáng chốc tiến nhập vào trong thân thể Tiêu Nhất. Ngay cả tu vi cao thâm như Khâu Xứ Cơ cùng Trấn Ly Chung đều vô pháp phát giác.

Đối với Tô Thần, thiếu niên kiên nghị gật đầu thật mạnh, bờ môi mím chặt xoay người tiến vào trung tâm đại sảnh.

"Thần tăng, như vậy tiểu Khâu cũng xin phép cáo từ trước, hẹn bên ngoài Tinh Môn gặp lại!" Khâu Xứ Cơ lơ lửng giữa không trung cúi đầu kính lễ.

"Đi thôi, bảo vệ tốt đệ tử của ngươi!" Tô Thần mỉm cười phẩy tay.

Lão giả gật đầu, sau đó hóa thành bọt khí tan biến.

...

Bên dưới Tinh Môn, mười đạo bóng hình trẻ tuổi ngạo nghễ mà đứng.

Trấn Ly Chung chậm rãi từ trên không trung hạ xuống, tay bấm pháp quyết, vô số linh lực tuôn trào, ngưng tụ, tạo thành kim thang.

Xong xui, hắn từ tốn nhìn qua một lượt mười tên thiêu kiêu đang đứng trước mặt, tay áo vô tình phất lên.

"Đi thôi, ta ở nơi này, chúc các ngươi tiên vận hưng thịnh!"

Mười người kính ý bái lễ, sau cùng, từng tên thiêu kiêu không chút do dự, lục tục đạp lên kim thang tiến vào bên trong Tinh Môn.

Trấn Ly Chung chăm chú nhìn xa xăm, âm thầm thở dài một tiếng, cuối cùng xoay người trở về.

Trông thấy Trấn Ly Chung thần sắc khác thường quay lại, Tô Thần lặng lẽ nhìn người nọ, mỉm cười.

"Trấn thí chủ là đang lo lắng cho Tư Đồ tiểu hữu hay sao!?"

Trấn Ly Chung cười khổ gật đầu.

"Quả thật như thế, Tinh Môn tràn đầy hung hiểm, nha đầu kia mặc dù cơ duyên thâm hậu, có thể gặp dữ hóa lành, nhưng thượng cổ chiến trường làm sao lại một điểm khí vận đơn giản có thể chống đỡ!? Nàng từ nhỏ đã cực kỳ cứng đầu, một khi nhận định việc gì liền chấp nhất khó bỏ. Bên trong cơ duyên mặc dù nhiều vô số kể, nhưng đỉnh cấp truyền thừa lại chỉ có thể gặp mà không thể cầu, tính háo của nàng thắng rất mạnh, không gặp kim sơn thề không quay đầu, sợ rằng chuyến đi này rất khó tránh khỏi cửu tử nhất sinh."

Tô Thần nhấp nhẹ một ngụm trà nhỏ, cười nói: "Đừng quá lo nghĩ, vạn vật đều có mệnh số của mình, con đường tu đạo chính là thẳng tiến không lùi, đạo tâm ta vững, ý chí ta kiên, sinh tử bất biến, tương lai bất diệt!"

Trấn Ly Chung giật mình, thần sắc lâm vào ngốc trệ.

"Đạo tâm ta vững, ý chí ta kiên, sinh tử bất biến, tương lai bất diệt..." Hắn điên cuồng lẩm bẩm, sâu trong nội tâm như có một vệt ánh sáng dị thường lóe lên.

Hít sâu một hơi, Trấn Ly Chung lặng lẽ đối Tô Thần nhất bái.



"Diệp đại sư một lời làm Trấn mỗ như có minh ngộ, ơn tri đạo này nhất định khắc cốt ghi tâm."

Tô Thần hờ hững phẩy tay: "Bần tăng chỉ thuận miệng mà thôi, đừng để trong lòng."

Trấn Ly Chung sơ bộ cũng hiểu rõ cách Tô Thần làm người, cho nên cũng không kỷ kỷ oai oai. Hắn lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, vì người nọ châm trà.

"Diệp đạo hữu, mạo muội hỏi một vấn đề có thể chứ!?"

"Ồ? Thí chủ có nghi vấn gì cần bần tăng giải hoặc!?" Tô Thần nhướng mày.

Trấn Ly Chung trầm tư một lúc, sau đó chậm rãi ngẩng đầu: "Trấn mỗ muốn hỏi, trên đời này, cái gì là chính? Cái gì là tà?"

Tô Thần nghe vậy liền dâng lên hứng thú nồng nặc.

"Trấn thí chủ không phải xuất thân từ chính đạo môn phái hay sao? Tại sao lại hỏi vấn đề như vậy đâu!?"

Trấn Ly Chung mờ mịt lắc đầu, dường như ngay cả chính bản thân hắn cũng không rõ ràng.

Tô Thần đặt nhẹ chung trà trong tay xuống bàn, ánh mắt chất đầy nghiền ngẫm.

"Như vậy đi, bần tăng hỏi Trấn thí chủ, theo ngươi, chính đạo trong mắt thiên hạ là gì? Chính đạo trong mắt thí chủ là gì!?"

"Có khác biệt sao!?" Trấn Ly Chung khẽ nhăn mày.

"Khác biệt cùng không khác biệt, nằm ở lòng người!" Tô Thần cười đầy thâm ý, rất có phong phạm cao nhân vuốt ve cái cằm trọc lóc.

"Mời tiền bối giải hoặc!" Trấn Ly Chung đổi giọng xưng hô, thái đồ tràn đầy thành khẩn.

Tô Thần nhìn hắn, phất tay cuốn lên tách trà bạch ngọc dưới bàn.

"Thí chủ, ngươi nhìn thấy chung trà này hay sao!?"

Trấn Ly Chung mờ mịt gật đầu.

Tô Thần không để ý tới thần sắc nan giải của hắn, bàn tay người nọ lặng cầm chung trà đưa lên trước mặt thưởng thức, khóe miệng cong lên, chậm rãi cất tiếng.

"Trong mắt người ngoài, tách trà bạch ngọc này giống như dáng vẻ vốn có của nó, thực sự mỹ lệ! Ngọc tịnh đựng trà ngon, câu nói này quả thực không sai! Nhưng người thưởng trà thực sự, trong lòng bọn họ thực chất có quan tâm đến dáng vẻ vốn có của nó hay sao? Trà ngon hay dở phụ thuộc vào lá trà đựng trong tĩnh. Ly dù đẹp, trà dở vẫn dở, ly dù vỡ, trà ngon vẫn ngon!"

"Thế gian thịnh sự, thật giả tại tâm, tâm thuần bất chính, vạn kiếp bất di, tâm chính bất tà, vạn cổ bất chuyển."

Âm thanh Tô Thần tựa như đạo âm khai sáng truyền vào sâu trong tâm khảm.



Trấn Ly Chung hô hấp dần mất bình tĩnh, bắt đầu hoài nghi đạo tâm của mình.

Hắn sở dĩ hỏi Tô Thần vấn đề này thực chất bắt nguồn từ trận chiến giữa Tịnh Minh Tông cùng Tuyệt Thiên Ma Tông.

Hắn hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện, hắn biết thủ tịch đệ tử Từ Viễn Chí vì sao mà c·hết, hắn biết vì sao ma môn Diệp Thiên Phong mặc kệ hậu quả, khuynh động Tam Thập Lục Phong phá thẳng sơn môn, hắn biết toàn bộ, hắn biết tất cả sở tác sở vi của Tinh Minh Tông Vương Liệt.

Như vậy, cuối cùng đâu là chính? Đâu là tà?

Chính đạo tại sao có đôi khi còn máu lạnh hơn cả ác ma?

Tà đạo tại sao có người lại vì bằng hữu mà vô nghĩa phản cố, ngay cả hy sinh bản thân đều không nháy mắt do dự?

Vậy tín niệm của hắn cuối cùng là gì? Con đường hắn đang đi là đúng hay sai?

Điều này từ thời điểm đó từ trong lòng hắn chậm rãi nảy mầm. Hắn do dự, hắn hoài nghi, đôi khi còn thậm chí đánh mất bản ngã.

Đạo pháp tại thời điểm này vô pháp tiến triển, tu luyện không có cách nào có thể nhập thần.

Đây là chấp niệm, cũng là tâm ma!

Một cửa này, hắn nếu như còn không rõ ràng, tương lai tiên lộ sợ rằng chỉ có thể dừng bước tại đây!

...

"Thí chủ! Chính tại trong tâm, ma tại trong lòng! Dùng tâm của mình mà nhìn tận thiên hạ, đừng để phù hoa nhiễm mù mắt xanh!"

Tô Thần vận chuyển Phổ Tâm Chú, một chỉ điểm vào giữa trán Trấn Ly Chung.

Phật quang chiếu rọi xua tan chướng khí, trả lại một bầu thanh thiên bạch nhật.

Trấn Ly Chung bừng tỉnh, hai mắt lóe lên quang hoa vàng rực.

Khí tức trên người thoáng chốc kéo lên, đạo pháp viên mãn.

Tinh Khí Thần bước vào cảnh giới hoàn mỹ, cả ba tương dung, hợp đạo thành một.

Thiên Nguyên Khí! Đại diện cho Tam Hoa Quy Nhất cảnh!

Vô biên vô tận khí cơ xông thẳng bầu trời.

Đám người trong đại sảnh bị dị tượng làm cho kinh động, đồng loạt hướng mắt nhìn lại.

"Cái này..."

"Kia là... chẳng lẽ là..."



Từng người mặt mũi kh·iếp sợ đứng lên.

Dịch Thiên Tứ, Trương lão, hai tên cường giả mạnh nhất hiện trường cũng lặng lẽ nheo mắt, thần sắc tràn đầy bất khả tư nghị.

"Hắn muốn độ kiếp!"

Nghĩ đến đây, Trương lão biến sắc hướng đám người trong sảnh gầm lên.

"Tất cả lập tức rút khỏi chỗ này!"

Vừa nói, tay áo lão giả lập tức phất lên, một đạo bình chướng vô hình bị hắn vung ra, bao khỏa toàn bộ trung tâm dị tượng.

...

Bên kia, khí tức trên người Trấn Ly Chung vẫn còn kéo lên mạnh mẽ.

Thiên Nguyên Khí trong người giống như trường giang đại hải, điên cuồng dũng động, bạo ngược tàn phá.

Tô Thần sợ tè ra quần, kéo theo cô gái nhỏ Từ Linh Nhi vẫn còn bị trói ngô nghê dưới sàn đạp bộ rời đi.

Mẹ nó! Độ kiếp thì làm ơn báo trước một tiếng! Lão tử chỉ mới Khai Thần Cảnh tiểu lạc tiêu, ở dưới thiên lôi thần uy không b·ị đ·ánh thành cứt chó thì cũng chỉ còn cái nịt.

Tô Thần tức thở hổn hển nghiến răng ken két trốn vào một góc quan sát.

"Má, hù c·hết bảo bảo! Nói độ liền độ, ngay cả cháu gái cũng không để ý, nếu không phải lão tử nhanh tay nhanh chân thì đợi ngươi độ kiếp xong thì lụm xác cho cháu gái là vừa." Thiếu niên oán giận vỗ nhẹ lòng ngực thầm mắng.

...

Tam Hoa Quy Nhất!

Linh Khí hoàn mỹ! Tinh Thần hoàn mỹ! Linh Hồn hoàn mỹ!

Ba loại Tinh - Khí - Thần sau khi đạt đến trình độ hoàn mỹ lập tức có thể chân chính quy vị!

Hợp ba làm một, hình thành một loại năng lượng mới gọi là Thiên Nguyên Khí!

Tại cảnh giới này chia làm cửu trọng! Mỗi một trọng, độ mạnh yếu từ Thiên Nguyên Khí phát ra mạnh mẽ gấp đôi!

Đến Tam Hoa Quy Nhất Cửu Trọng, Thiên Nguyên Khí sẽ trở nên cuồng bạo hơn bao giờ hết, nhục thân đã không có đủ khả năng gánh chịu, vì vậy tu luyện giả sẽ bắt đầu ngưng luyện Thiên Nguyên Khí, áp súc toàn bộ trở thành một viên thiên đan!

Kia chính là Thiên Đan Cảnh!

...

Cầu đề cử!