Chương 69: Tiêu Nhất! Một Viên Miểu Sát!
"Thật đúng là bất khả tư nghị! Kẻ này... không thể lưu được!"
Tần Uy lập lòe quang mang nguy hiểm.
"Dịch công công, phân phó Ám Tử điều tra thân phận của hắn, trong vòng ba ngày, bổn vương muốn toàn bộ tin tức của hắn xuất hiện trên bàn của bổn vương." Thiếu niên thanh lãnh mở miệng.
Dịch Thiên Tứ ngầm hiểu, cung kính cúi đầu: "Nô thần tuân lệnh!"
...
"Ngươi quá vọng động rồi!"
Âu Dã Tử chất đầy âm trầm nhìn xem Ngô Hạo, gằn giọng.
Ngộ Hạo lạnh băng liếc mắt một cái rồi lặng lẽ thu hồi không nói một lời.
Nhìn thấy biểu hiện hờ hững của hắn, Âu Dã Tức lập tức nộ khí xung thiên, gân xanh trải đầy khuôn mặt.
"Ngô Hạo! Ngươi biết bản thân mình vừa làm gì hay không!? Chuyện này nếu bị hành vi lỗ mãng của ngươi làm cho xuất hiện phong hiểm bại lộ, hậu quả cuối cùng nghiêm trọng bực nào có biết hay không!?" Lão giả nén giận cắn răng chất vấn.
"Chú ý thân phận của ngươi, chuyện này ta tự có phân tất, không đến lượt ngươi dạy ta phải làm như thế nào!" Ngô Hạo lãnh đạm cất tiếng.
"Tốt tốt, chuyện này ta sẽ tường tận báo lên cho tổng đàn, ngươi tự xử lí cho tốt!" Âu Dã Tử trầm giọng.
"Ngươi đang uy h·iếp ta!?" Ngô Hạo híp mắt, bên trong thoáng chốc dâng lên sát khí nhàn nhạt.
Chân mày Âu Dã Tử nhảy lên, ngữ khí có chút hạ xuống: "Đây không phải uy h·iếp ngươi, ngươi phải biết hành động lần này đối với giáo bộ quan trọng đến mức nào, nếu như bởi vì một chút sai lầm làm cho kế hoạch bị xáo trộn, thì ngay cả ta và ngươi đều không trải khỏi nghiêm phạt!"
Ngô Hạo không chút khách khí cười lạnh: "Thu hồi tâm tư bẩn thiểu của ngươi đi, ngươi đang nghĩ gì ta rất rõ ràng, hiện tại ta cùng ngươi đều cùng chung một con thuyền, thuyền này lật, ngươi cũng đừng hồng còn sống!"
Âu Dã Tư run lên, lão mục đục ngầu lóe lên âm u đáng sợ.
"Hi vọng ngươi tự biết việc gì nên làm!" Lão giả sâu xa nói.
Ngô Hạo không đáp lời, hừ nhẹ một liếc rồi lẳng lặng nhắm mắt tĩnh tọa.
...
"Tiêu tiểu tử, đến lượt ngươi!" Tô Thần cười tủm tỉm nhìn thiếu niên dáng vẻ khẩn trương đang ngồi bên cạnh cười nói.
Tiêu Nhất hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế lo lắng gượng cười.
"Diệp... Diệp tiền bối, vị kia lợi hại như vậy, ta thực sự có thể chiến thắng hay sao!?"
Khâu Xứ Cơ lúc này trợn mắt vỗ mạnh lên đầu thiếu niên.
"Nói hay lắm, còn muốn thắng? Cầm cự được là may mắn rồi có biết hay không!? Mặc dù được thần tăng truyền thụ cho vô thượng thuật pháp, nhương khoảng cách giữa ngươi và lão già kia cách xa như vậy, không phải đơn giản ngoại lực có thể bù đắp, hiểu chưa!?"
Thiếu niên ủy khuất gãi đầu: "Nói được rồi, ngài cần gì phải động tay động chân như thế!?"
"Lão tử thích! Ý kiến gì không!?" Khâu Xứ Cơ trợn mắt hung tợn nói.
"Vâng! Ngài là nhất!" Thiếu niên xẹp miệng lầm bầm.
Tô Thần lúc này vỗ vai Tiêu Nhất trấn an.
"Đừng lo lắng, vừa lên đài lập tức vận dụng một chiêu kia, sau đó liền cầm súng bắn, trận này không thua được!"
Thiếu niên sáng lên hai mắt.
"Thực sự sao tiền bối!?"
Khâu Xứ Cơ cũng tràn đầy nghi ngờ đưa mắt nhìn sang.
Tô Thần không giải thích, chỉ cười gật đầu.
"Cứ làm theo là được!"
"Được, vãn bối đã hiểu, ngài yên tâm ngồi đợi vãn bối khải hoàn trở về!" Tiêu Nhất mạnh mẽ gật đầu, mục quang lập lòe kiên định.
"Tiêu tiểu tử, đến lượt ngươi rồi, mau chóng lên đài đi!" Trấn Ly Chung nhẹ giọng nhắc nhở.
Thiếu niên đối người nọ ra hiệu đã biết, hít sâu một hơi cầm theo Anaconda đứng dậy, đạp bước tiến thẳng lôi đài.
"Diệp đại sư, tiểu tử này sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ!?" Trấn Ly Chung tâm tình bất định dò hỏi.
Tô Thần thần bí mỉm cười.
"Chậm rãi nhìn kỹ đi, sẽ có kinh hỉ lớn!"
"Ồ!" Trấn Ly Chung ngờ vực đưa mắt nhìn phía lôi đài.
Nhìn thái độ vị đại sư này tự tin như vậy, xem ra rất có nắm chắc. Để nhìn xem tiểu tử kia sẽ mang đến rung động cỡ nào! Thật đáng chờ mong!
...
Đám người xung quanh nhìn thấy Tiêu Nhất thượng đài bất giác cũng nhấc lên tinh thần mười phần.
"Có trò hay rồi!"
"Tiểu tử này ăn may liên tục mới có thể đi đến một vòng này, lần này để xem hắn còn ăn may kiểu gì!"
"Đúng nha, lão tiền bối đá đít hắn xuống đài đi, dùng lực mà đá, vãn bối ủng hộ ngài!"
"Giết g·iết g·iết... đánh tới mẹ hắn cũng nhìn không ra!"
"Ủng hộ ủng hộ!"
Từng tên thiếu niên thiên tài xúc động gào rú.
Tiêu Nhất đi đến nửa đường suýt nữa bật ngửa tại chỗ.
Mẹ nó! Là ai đang tạo nghiệp nha!
Hắn khóc không ra nước mắt, xấu hổ che mặt, tiếp tục xuyên qua kết giới bước thẳng lên đài khiêu chiến.
...
"Có vẻ hắn không được chào đón cho lắm!" Mục Ngữ Yên có chút buồn cười mở miệng.
Cố Lạc Tuyết đồng tình gật đầu: "Dù sao thì thực lực của người này quá yếu kém, liên tục luân không nhiều lần như vậy đã khiến nhiều người bất mãn, tránh không được!"
"Thực lực hắn quả thật rất yếu!" Mục Ngữ Yên trầm ngâm, nhãn châu tựa như thu thủy lướt qua một vệt quang mang ngũ sắc: "Bất quá, hậu trường sau lưng người này lại không đơn giản chút nào!"
Cố Lạc Tuyết nhấc lên mày liễu.
"Ngay cả thân phận như Ngữ Yên tỷ cũng có người có thể khiến cho để tâm như vậy!?"
"Ta tại sao lại để một tên chỉ mới sơ nhập tu luyện đảm nhiệm chức vụ quản sự, Lạc Tuyết muội muội cứ nói thử đi!?" Mục Ngữ Yên cong lên hai mắt cười thần bí.
Cố Lạc Tuyết dường như có điều suy nghĩ lâm vào trầm mặc.
...
Trên lôi đài.
Tiêu Nhất cùng Trương lão song song đối mặt.
"Tiêu Nhất đúng không? Vị kia là gì của ngươi!?" Trương lão ôn hòa cười hỏi.
"Vị kia? Ý ngài là... Diệp tiền bối!?" Tiêu Nhất mờ mịt gãi đầu.
Trương lão hòa ái gật đầu.
"A, Diệp tiền bối cùng vãn bối từng có duyên gặp mặt mấy lần, nói thế nào nhỉ, có lẽ có thể miễn cưỡng gọi là nửa cái sư phó đi, dù sao vãn bối cũng được Diệp tiền bối truyền thụ một ít thuật pháp." Thiếu niên suy nghĩ một lúc rồi nói.
"Thì ra là thế! Tiểu tử ngươi duyên phận không tồi nha!" Trương lão lấp lánh hai mắt than thở.
Tiêu Nhất xấu hổ gãi đầu.
"Được rồi, ngươi là Cảm Linh Luyện Nhục cảnh, đừng nói lão phu khi dễ ngươi, ta cũng áp chế cảnh giới bản thân cùng ngươi tương đương, như vậy, để lão phu nhìn xem ngươi học được gì từ vị đại sư kia!" Trương lão vuốt râu cất tiếng.
Hít sâu một hơi, thiếu niên cầm súng chắp tay.
"Vãn bối đã sẵn sàng, mời tiền bối cẩn thận!"
"Ồ, yên tâm mà dùng toàn lực đi, xương cốt lão già ta vẫn còn đầy đủ cứng rắn chịu đựng nổi mấy người trẻ tuổi các ngươi dằn vặt." Trương lão bật cười phẩy tay.
"Vậy... Hộ Thể - Kiên Định!"
Đoàng!
Một đạo bóng hình lấy tốc độ bàn thờ từ trên lôi đài bắn mạnh ra ngoài. Máu tươi đỏ hồng vẩy vào không trung, ròng rã kéo dài mấy chục mét.
Bầu không khí bên trong lầu các thoáng chốc tĩnh mịch như tờ.
Tiêu Nhất đứng trên lôi đài, mục trừng khẩu ngốc, hai tay vẫn còn giữ vững tư thế cầm súng, đứng im bất động.
Một tiếng ho khan sụt sùi vang lên, đám người từ trong kh·iếp sợ bừng tình.
Định thần trở lại, từng người lúc này mới rõ ràng bóng hình b·ị b·ắn ra khỏi lôi đài vừa nãy chính là người nào.
Trương lão!
Trương lão vậy mà bị một tên thiếu niên dùng một chiêu miểu sát!
Làm sao có khả năng!
"Cái này... ai nói với ta điều này là mơ đi!?"
"Trương lão, ngài vừa rồi sơ ý có đúng hay không!?"
"Đúng đúng, làm sao có khả năng thua nhanh đến như vậy!?"
"Trời ạ! Cái quần què dĩ đây!"
Âm thanh xao động vang lên bốn phía.
Ngay cả mấy tên thiên kiêu đứng đầu nhất, cùng các vị tông môn trưởng lão cũng ngây người không nói nên lời.
Mục Ngữ Yên là người hiểu rõ Trương lão nhất, lúc này cũng không nhin được nhíu chặt lông mày.
"Trương lão sao lại bại nhanh đến như thế!?" Nàng khó tin lẩm bẩm.
Tịnh Minh Tông bên kia, Trấn Ly Chung lúc này cười khổ không thôi nhìn Tô Thần.
"Diệp đại sư, cái kinh hỉ ngươi nói quả thực quá lớn đi!"
Tô Thần ha hả mỉm cười.
...
Giữa lúc lòng người chất đầy nghi vấn nhất, Trương lão chật vật từ dưới sàn đấu đứng dậy.
Mặt già run rẩy, đạo bào rách mướp lộ ra da thịt nhăn nhúm, tại trước lồng ngực, một đạo hắc động sâu gần nửa tất thình lình chảy ra máu tươi không ngừng.
Lão giả nhấc tay vuốt qua hắc động, linh lực tuôn trào trực tiếp phong bế mạch máu, ngăn chặn máu tươi tiếp tục tiết ra.
Mặt lão lúc này bình tĩnh cùng cực, nhưng sâu bên trong lại tựa như phiên giang đảo hải, kh·iếp sợ muốn xuất cả linh hồn.
Vừa nãy, một súng kia suýt nữa lấy đi mạng già của hắn!
Nếu không phải trong lúc ngàn cân treo sợi tóc hắn kịp thời mở ra phong ấn cảnh giới, điên cuồng bảo trụ tâm mạch, sợ rằng trái tim lúc này đã b·ị b·ắn nát không còn.
Mẹ nó! Thứ đồ vật kia rốt cục là cái quỷ gì!? Hù c·hết bảo bảo!