Chương 63: Bạch Y Liên Hoa - Tư Đồ Nhược Hy.
Không gian chấn động, mặt sàn bong tróc thổi tung từng mảng thạch nham lớn nhỏ cuốn vào không trung.
Đây cũng là một môn công pháp Địa cấp trung đẳng, Đại Địa Sư Hống Công!
"Không hổ là Vạn Lý Hoa Lâu, tùy tiện xuất thủ đều có thể xuất ra một môn Địa cấp tuyệt học!"
Đám tông môn trưởng bối tràn đầy thần sắc hâm mộ, thổn thức không ngứt.
"Tới hay lắm!"
Trên lôi đài, đối diện Đại Địa Sư Hống Công, Tần Uy không chút hoang mang phấn khởi gầm thét.
Long ảnh uốn lượn, thân rồng to lớn bao khỏa toàn thân trên dưới, cuộn tròn tạo thành một vòng hộ tráo vàng óng. Uy áp chấn động càn khôn, khí thế bễ nghễ thiên hạ.
"Tốt cho một môn Ngự Long Quyết, chưa nói uy lực, chỉ bàn về hiệu ứng lòe loẹt cũng đủ để nó xem thường toàn bộ tuyệt học trong thiên hạ!" Tô Thần than thở trầm trồ.
Mẹ nó! Thực sự quá đẹp trai! Nếu có cơ hội nhất định phải đào tới một môn võ học như thế để giành làm của giữ nhà.
...
Đối mặt với Đại Địa Sư Hống Công, kim long hộ tráo b·ị đ·ánh run lên dữ dội.
Tần Uy cố nén khó chịu đang cuộn trào trong ngực, răng ngà cắn chặt, song thủ bóp chặt thành quyền.
"Đến mà không đáp trả thì không phải là bổn vương!"
Hắn gằng giọng, long ảnh gào thét uốn lượn, cùng quyền đầu song song hướng phía lão giả điên cuồng giáng xuống.
Ngao!
Long ngâm kéo dài, hoàng uy cái thế đập tan từng mảng thạch nham rải rác nằm trong không gian bốn phía.
Sóng nhiệt chấn động kịch liệt, long đầu lóe lên nộ mục thanh thiên.
Trương lão nhìn thấy Tần Uy chỉ trong thoáng chốc vượt qua hơn nửa khoảng cách, mặt già không chút lay động tăng thêm uy lực.
Đại Địa Sư Hống Công vốn đã mạnh mẽ dị thường nay lại càng thêm dũng mãnh khó đỡ.
Năng lượng âm công cuồng bạo thổi tung lôi đài.
Thân hình Tần Uy bị âm công miễn cưỡng đóng đinh tại chỗ. Long ảnh run lên, tiếp tục duy trì không đến mười cái hô hấp liền ầm ầm đổ vỡ.
Phụt!
Tần Uy miệng phun máu tươi từ trên không trung bắn mạnh xuống đất. Tóc tai rồi mù, giao long hoàng bào xốc xếch khó tả.
Dịch Thiên Tứ vượt ngang không gian xuất hiện bên cạnh, trở tay xuất ra một viên đan dược đút vào trong miệng thiếu niên.
"Điện hạ, ngươi xong sao chứ!?"
"Bổn vương không có chuyện gì, nhờ Trương lão kịp thời nương tay cho nên chỉ chịu một ít nội thương nho nhỏ, không đáng lo ngại." Tần Uy ho khan phất tay.
Nói xong, hắn dựa vào Dịch Thiên Tứ giúp đỡ đứng dậy, đối Trương lão tràn đầy tôn trọng chắp tay.
"Đa tạ Trương lão hạ thủ lưu tình, người có tên, cây có bóng, đối mặt với Trương lão ngươi, bổn vương thực sự thua không oan uổng chút nào!"
"Nhị điện hạ quá khen, nếu như Ngự Long Quyết bị ngươi tu luyện đến tầng thứ ba thì có lẽ vừa rồi kết quả sẽ khác. Tần Đế chính là ví dụ tốt nhất, Ngự Long Quyết trong tay của hắn đã đạt tới cảnh giới Vô Song Chí Cảnh, uy năng không phải một môn âm công tầm thường có thể so sánh." Trương lão mỉm cười mở miệng.
"Tốt, thua là thua, không có lý do." Tần Uy đại khí phất tay: "Ta hiện tại liền xuống đài, nhường lại sân khấu cho những người khác."
Nói xong, hắn mang theo Dịch Thiên Tứ rời khỏi lôi đài.
"Thật đúng là một tên thiếu niên hoàng giả, rất có khí phách đế vương." Trương lão nhìn theo bóng lưng thiếu niên tràn đầy thưởng thức.
...
"Trận tiếp theo để ta tới!"
Hoàng Vân Song Tử Ly Mục Nhất đạp đất bước lên lôi đài.
"Hoàng Vân Tông Ly Mục Nhất xin ra mắt tiền bối!"
"Tốt, có muốn nối chuyện một chút cho bớt khẩn trương hay không!?" Trương lão cười tủm tỉm dò hỏi.
Ly Mục Nhất phất tay từ chối: "Không cần, hiện tại liền có thể bắt đầu."
"Được, vậy bắt đầu đi!" Trương lão hòa ái gật đầu.
Ly Mục Nhất hít sâu một hơi, trực tiếp bật hết hỏa lực đánh tới.
Toàn thân phát ra kim quang lóng lánh, linh lực nồng hậu tựa như uông dương đại hải, khiến người hít thở không thông, ngộp nhạt như bị nhấn chìm biển rộng.
"Trực tiếp kích động Song Hoàng Chi Thể hay sao? Đúng là một lựa chọn khôn ngoan." Trương lão vuốt ve chòm râu khen ngợi.
Dứt lời, song chỉ lão giả khép chặt thành kiếm, trực diện nghênh đón.
Hoàng Vân Tông thân truyền đệ tử tu luyện huyền cấp hạ đẳng tâm pháp trấn phái, Bát Phương Kinh. Môn tâm pháp này đẩy nhanh quá trình vận chuyển thuật pháp, khuếch đại kỳ kinh bát mạch, trong quá trình thuật pháp vận chuyển phát ra càng thêm thông thuận, nước chảy thành sông. Tu luyện đến cảnh giới chí cao, thậm chí có thể đạt đến tình trạng tùy tâm sở dục, thuật pháp đánh ra mang theo một loại khí tràng bá đạo trực tiếp ảnh hưởng tinh thần đối thủ.
Mạnh là thế, nhưng tệ nạn vẫn có. Bát Phương Kinh tiêu tốn linh lực so với những môn tâm pháp đồng cấp khác trọn vẹn cao gấp ba lần. Người thường tu luyện rất khó phát huy toàn bộ uy lực vốn có của nó, trong chiến đấu, linh lực so với đối thủ cạn kiệt sớm hơn chính là phạm vào tối kỵ. Mặc dù uy năng thuật pháp tăng cường không sai, nhưng tiêu hao quá lớn dẫn đến được không bằng mất. Điều này xưa nay khiến Hoàng Vân Tông đau đầu suốt mấy trăm năm vẫn chưa tìm ra lời giải đáp.
Nhưng bây giờ, sự xuất hiện của Song Hoàng Chi Thể trực tiếp đánh vỡ loại tệ nạn khốn nhiễu bọn hắn trước giờ. Song Hoàng Chi Thể sở hữu linh lực cuồn cuộn như biển, một đôi huynh đệ cộng đồng cộng hưởng một ao linh năng. Điều này không phải một công một bằng hai đơn giản như vậy.
Cho nên, Bát Phương Kinh kết hợp với Song Hoàng Chi Thể chỉ có thể nói rằng đây là một đôi tuyệt phối.
"Hoàng Vân Tông có hai người huynh đệ các ngươi lo gì không thể quật khởi!" Ngưu Vô Cực ngồi dưới lôi đài lập lòe thần quang.
...
"Linh khí quả thực vượt quá người thường có thể sở hữu!"
Trương lão cùng Ly Mục Nhất đối chiêu, đối với Song Hoàng Chi Thể cảm nhận càng thêm sâu sắc.
Thời gian trôi qua, sàn đấu bỗng nhiên oanh động một tiếng đinh tai nhức óc.
Ly Mục Nhất không ngoài dự thiệu bại trận.
Thời gian duy trì nửa hơn nửa tuần trà.
Trận kế tiếp người lên đài là đệ đệ của Mộc Vũ Phượng, Mộc Vĩ Long!
"Cẩn thận một chút!" Mộc Vũ Phượng khẽ nói.
Mộc Vĩ Long nhẹ nhàng cong miệng mỉm cười: "Ta đã biết rồi tỷ!"
Nói xong, thiếu niên thẳng thừng đi thẳng lên đài.
Trận đấu bùng nổ, chiến lực thiếu niên so với tỷ tỷ của mình vốn dĩ không hơn không kém. Cho nên kết quả cùng Mộc Vũ Phượng không khác là mấy, duy trì thời gian gần nửa tuần trà sau cùng ôm lấy thất bại rời khỏi sàn đấu.
...
Hiện tại còn lại sáu người, Cố Lạc Tuyết, Lý Đại Tráng, Ngô Hạo, Tư Đồ Nhược Hy, Gia Cát Uyển Đình cùng Tiêu Nhất.
Đám người liếc mắt nhìn nhau, sau một hồi ngẫm nghĩ, Tư Đồ Nhược Hy trực tiếp đứng dậy bước ra khiêu chiến.
Bạch y không nhiễm bụi trần, da trắng như tuyết, mắt ngọc mày ngài, eo thon tựa liễu khiến người trâm mê khó thoát. Nhan sắc của nàng chỉ có bốn chữ để miêu tả...
Diễm mỹ tuyệt luân!
"Không cần liều mạng, với thực lực của ngươi đánh vào trước mười là chuyện nằm trong lòng bàn tay." Trấn Ly Chung vô thanh vô tức truyền âm.
Tư Đồ Nhược Hy chỉ nhẹ gật đầu, gót sen không giảm đạp vào bên trong kết giới.
Nàng bước vào chính giữa đài khiêu chiến, ngọc thủ cầm kiếm nhu nhu cúi đầu hành lễ.
"Vãn bối Tư Đồ Nhược Hy đến từ đạo thống chí cao Tịnh Minh Tông, lần đầu gặp mặt tiền bối!"
"Ừm, Tịnh Minh Tông nha, Vương tông chủ dạo này vốn tốt chứ!?" Trương lão thăm hỏi.
"Đa tạ tiền bối quan tâm, tông chủ vẫn tốt!" Tư Đồ Nhược Hy hữu lễ đáp lời.
"Nhớ đến đã rất lâu rồi chưa gặp lại Vương tông chủ, lần trước tông môn các ngươi cùng Tuyệt Thiên Ma Tông đại chiến lão phu cũng có nghe qua, đáng tiếc cho một tên thiêu kiêu tuyệt đỉnh..." Trương lão thổn thức thở dài.
Nói xong, lão giả phất tay cười ha hả.
"Ngươi xem, lão đầu tử ta già cả rồi cứ thích lèm bèm, luyên thuyên mấy chuyện không đâu, mong tiểu nha đầu ngươi đừng cảm thấy phiền phứt."
"Vãn bối không dám, ngài cái này gọi là chí tình chí nghĩa, chỉ có những người như vậy mới hay hồi tưởng quá khứ, vãn bối kính trọng ngài không hơn không kém làm sao có thể cảm thấy phiền phứt!" Tư Đồ Nhược Hy cười lên xinh đẹp giải thích.
Trương lão nghe thế bật cười: "Ngươi nha, miệng thật là ngọt!"
"Được rồi, không luyên thuyên nữa, đến đi, để lao phu xem xem đệ tử hạch tâm đứng đầu ngũ đại đạo thống lợi hại đến mức độ nào!"
"Cung kính không bằng tuân mệnh!"
Tư Đồ Nhược Hy gật đầu đáp lễ. Trường kiếm leng keng rút ra khỏi vỏ, hàn khí sắc bén rét lạnh thấu trời.