“Y Y, trong túi cô có để thứ gì lạ không, sao tôi ngửi thấy mùi gì kỳ lạ thế nhỉ? Tôi ngửi khắp nơi rồi, cảm giác là mùi hương này bay ra từ túi của cô đấy.” Cô gái đóng vai quần chúng quỳ cạnh Viên Y Y sáng nay tò mò hỏi.
Viên Y Y đột nhiên nhớ đến món quà mà cô vừa nhận được từ Muộn Độn Nhi, chẳng lẽ là cái đó?
Cô vội vàng mở túi xách ra, lấy ra một vật thể lạ được bọc trong giấy, trên đó viết bằng tiếng Nhật, mở lớp giấy gói ra, một mùi hương khó có thể diễn tả bằng lời nói xộc thẳng vào mũi.
Viên Y Y vội vàng nhìn dòng mô tả, trên đó viết hai chữ “Đậu tương Natto lên men”, những chữ khác cô không nhận ra là chữ gì, đại khái là nói về loại đậu tương lên men này chính tông như thế nào, ngon như thế nào.
Mùi hương này thật sự rất đặc biệt, rất nhiều người hiếu kỳ vây lại.
“Này, đây là đậu tương lên men à?” Thầy Triệu của đội quần chúng vừa hay đi dạo đến đoàn phim [Vương phi tinh nghịch], ngửi thấy mùi hương quen thuộc lập tức vội vàng hỏi.
“Thầy Triệu, chú biết đây là cái gì à?”
“Hahaha, đương nhiên là chú biết rồi, trước kia có một bộ phim phải sang Nhật Bản quay ngoại cảnh, vô tình được ăn thử một lần, từ đó về sau là nhớ mãi không quên.
Ôi, con lấy đâu ra thế, đậu tương lên men này nhìn tươi mới ghê.”
Mọi người nhìn thầy Triệu với vẻ mặt phức tạp: “Ý chú là...!thứ này ăn rất ngon?” Có người lấy hết can đảm hỏi.
“Ôi chao, thứ này ngửi thì hôi, nhưng mà ăn vào rất ngon đấy!” Thầy Triệu khẳng định chắc nịch.
Tất cả mọi người đều im lặng, nhìn giống như...!Chú đang nói với chúng tôi thứ này ngon thật á?
Thấy đám diễn viên quần chúng không ai tin, thầy Triệu cũng hơi mất mặt: “Cô bé, có thể chia cho chú một ít đậu tương lên men này được không?”
Viên Y Y giật mình kinh ngạc: “Đương...!Đương nhiên là được ạ.
Chú cứ ăn thoải mái!”
Có người lấy một cái hộp cơm dùng một lần sạch sẽ, chia một ít đậu tương lên men được bọc trong giấy ra, phần còn lại đưa cho Viên Y Y cất vào túi.
Thầy Triệu cũng không khách sáo nữa, trực tiếp gắp một miếng to.
Mọi người tò mò nhìn ông ấy cho vào miệng nếm thử, lớp cơ mặt ông ấy như thể đang run rẩy vì hạnh phúc.
Viên Y Y: “Thật sự ngon đến vậy sao?”
Thầy Triệu đã đắm chìm trong thế giới của đậu tương lên men, không thể tự thoát ra được.
Viên Y Y do dự một chút, cũng gắp một miếng nhỏ cho vào miệng nếm thử, hương vị thì...!Không thể nói là nó ngon đến mức nào, vị hơi ngọt một chút, nhưng mà ăn với cơm thì khá là hợp.
Cơm hộp hôm nay vẫn khó ăn như mọi khi, xem ra không thể nào trông chờ vào chất lượng cơm hộp của đoàn phim.
Đậu tương lên men này coi như là món ăn kèm vậy.
Cô thấy mọi người xung quanh cũng gắp một ít để thử, mọi người đều đánh giá đậu tương lên men khá là ngon.
Thầy Triệu tấm tắc khen ngợi: “Lâu rồi chú không được ăn đậu tương lên men ngon như vậy, trước kia chú cũng từng nhờ người ta mua từ Nhật Bản về, nhưng mà luôn cảm thấy để lâu quá, bảo quản không được tốt, hương vị cũng thay đổi.
Chú cũng nói vợ mình làm thử, nhưng mà hương vị bà ấy làm hoàn toàn không giống.
Cái này của con giống hệt với cái chú ăn ở Nhật Bản, con lấy đâu ra thế?”
“Bạn con tặng, chỉ có một gói này thôi ạ.
Chắc là anh ấy mua xong rồi lập tức mang đến cho con, nên nó mới tươi như vậy.” Viên Y Y vừa nói dối thì mặt đã đỏ bừng, nhưng mà nói như vậy cũng không tính là nói dối, đúng thật là...!cô được tặng mà.
“Thầy Triệu, nếu chú thích thì con tặng chú gói này luôn ạ.”
Tuy rằng trong lòng cô cảm thấy không nỡ, nhưng mà cô mới vào nghề, người giúp đỡ cô nhiều nhất ngoài Cố Manh ra thì chính là thầy Triệu.
Ông ấy thích, vậy thì gói đậu tương lên men này coi như là được dùng đúng chỗ.