Muốn nói Tiêu Thiên Lan, tâm địa ác độc, thậm chí không kém hơn Tiêu Như Yên cùng Tiêu Bình Hầu.
Có tin đồn, Tề Vân lệnh tin tức, chính là Tiêu Thiên Lan nói cho Tiêu Bình Hầu.
Lúc này mới liên tiếp dẫn đến truy sát tới Hứa Lưu Tô.
"Đinh, hệ thống phân biệt, Hàn Tông võ phủ Lãnh Hàn Như, võ hồn cảnh tầng hai. Tiêu gia, Tiêu Thiên Lan, võ hồn cảnh tần bốn "
"Tiêu Thiên Lan lại có võ hồn cảnh tầng bốn "
Biết được thực lực của Tiêu Thiên Lan, ngay cả Hứa Lưu Tô cũng giật nảy cả mình.
Nếu như nói Tiêu Như Yên vừa mới mở ra võ hồn, liền xem như thiên tài thứ hai của Quy nguyên thành.
Vậy người như Tiêu Thiên Lan này mới là danh xứng với thực Quy nguyên thành, đệ nhất thiên tài.
Phải biết Thiên Võ phủ Vân Thiên Ưng cũng bất quá võ hồn cảnh tầng sáu mà thôi.
Nho nhỏ Quy nguyên thành, thật đúng là đi ra một người Tiêu Thiên Lan
Điều này cũng đầy đủ để Tiêu gia kiêu ngạo.
Hứa Lưu Tô mở ra đôi mắt xẹt qua ánh sáng lạnh, yếu ớt thở dài: "Tiêu Thiên Lan à Tiêu Thiên Lan, không thẹn Tiêu gia thứ nhất tuấn kiệt, đáng tiếc va chạm phải bản thiếu gia ta, không biết ngươi là may mắn, hay là xui xẻo "
"Đậu cmn! Chính là thằng cờ hó kia, Lãnh Hàn Như, ta đậu tổ tông mười tám đời nhà ngươi!"
Vân Thiên Ưng thấy một lần thanh niên mặc áo lam liền nổi trận lôi đình, nắm tay hận không thể xông đi lên!
Hứa Lưu Tô kéo hắn lại, lắc đầu nói: "Xem như người ngoài cuộc, mới là thượng sách, để cho bọn hắn dây dưa chiến đấu, ngươi ta lại ngồi nhận ngư ông đắc lợi."
"Ặc "
Vân Thiên Ưng tức giận đến phát run, tỉnh táo lại, mạnh mẽ gật đầu: "Được, chờ một lúc ta nhất định đánh cho hắn ngay cả mẹ hắn cũng không nhận ra!"
Răng rắc! Tiêu Thiên Lan lại là người đầu tiên xuất thủ, sắc mặt lạnh lùng lộ ra một vệt sát ý, thanh kiếm sắc bén trong tay rút ra khỏi vỏ, giữa không trung vạch ra vài đạo kiếm hoa, bành bành bành bành phát ra kêu rên. Kiếm quang lập tức hội tụ thành một đạo kiếm mang, cái đầu to lớn của Hỏa lân tê mạnh mẽ đánh xuống!
Kiếm quang lăng thiên, mây gió biến sắc!
Thiên Lan kiếm minh đánh vào đỉnh đầu Hỏa lân tê, bắn ra một đạo chướng mắt hoả tinh!
"Ngao ô!"
Hỏa lân tê bị đau, vảy giáp bị chém lật, lộ ra thịt mềm máu tươi tuôn ra, càng thêm nổi giận, gót sắt nặng như núi tạo ra chân nguyên liền hướng không trung giẫm đạp xuống!
"Hừ, cồng kềnh đại gia hỏa "
Sắc mặt kiêu căng của Tiêu Thiên Lan nhếch lên một nụ cười lạnh, thân thể dùng sức tránh sang một bên năm trượng, dễ như trở bàn tay né được!
"Ha ha ha A ha ha ha, Tiêu sư huynh quả nhiên bất phàm, Lãnh Hàn Như ta cũng đi thử một chút."
Lãnh Hàn Như nắm một thanh băng lam trường đao, hơi lạnh gào thét, lăng liệt mà sắc bén.
Trên đao kia tụ hợp hơi thở đông thành băng, đắp lên một tầng thật dày băng sương.
Vô song đao dài màu băng lam ngưng tụ băng khí, lại hóa thành một tầng mặt kính lăng liệt.
Răng rắc răng rắc!
Một tầng óng ánh mặt băng theo giữa không trung ngưng kết, chuẩn xác ép xuống hướng Hỏa lân tê !
Tối thiểu cũng có uy thế nữa ngọn núi!
Hứa Lưu Tô ở một bên bất đắc dĩ lắc đầu.
Hỏa lân tê chính là Linh thú Nhị phẩm tứ giai, tu luyện thành yêu, miệng nói tiếng người, là bá chủ khu vực này.
Đáng tiếc, thân thể nó quá cồng kềnh, đối mặt người tu luyện võ đạo thân pháp cao siêu hoàn toàn không phát huy ra thực lực vốn có.
Lãnh Hàn Như cùng Tiêu Thiên Lan căn bản là đang đùa bỡn nó.
Quả nhiên, sau thời gian ba nén hương.
Hỏa lân tê mỏi mệt không chịu nổi, vảy giáp gần như đều đã lật ra máu thịt, vết thương rõ ràng chồng chất trên thân thể. Phát ra gầm thét không cam lòng, thân thể to như vậy ngã ầm ầm xuống đất.
"Ha ha ha, yêu vương, quỳ xuống đi!"
Lãnh Hàn Như khóe miệng tràn ra cười lạnh, băng linh đao chém xuống một nhát!
Cùng lúc đó, kiếm của Tiêu Thiên Lan cũng tới!
Một đao một kiếm, xuyên qua đầu của Hỏa lân tê, một đám máu tươi rơi vãi ra, vẩy vào trên đồng cỏ.
Hỏa lân tê kéo dài hơi tàn, con ngươi tan rã, khí tuyệt bỏ mình.
Hỏa lân tê đối đầu hai tên cường giả võ hồn cảnh , tăng thêm thân pháp Tiêu Thiên Lan ngự không phi hành, không có cách nào tránh khỏi.
Tiêu Thiên Lan lạnh lùng thu kiếm, theo hư không hạ xuống, mặt không biểu tình.
"Tiêu sư huynh, Hỏa lân tê này chính là nhất phẩm nhị giai Linh thú, yêu hạch trân quý, chúng ta mỗi người một nửa."
Nhìn ra được, tại trước mặt Tiêu Thiên Lan, thái độ của Lãnh Hàn Như có chút lấy lòng.
"Không cần, yêu hạch cùng kim dịch huyễn linh nước bọt ngươi một phần ta cũng vậy, giáp da của Hỏa lân tê cùng yêu hạch đều là của ngươi." Tiêu Thiên Lan cười lạnh một tiếng.
"Cái này cái này "
Lông mày của Lãnh Hàn Như lướt qua một vệt bất mãn, nhìn chăm chú Tiêu Thiên Lan đôi mắt lành lạnh, vẫn là nuốt nước miếng không cam lòng nói: "Đồng ý"
Tiêu Thiên Lan liếc xéo hắn một cái, nở ra nụ cười âm hiểm: "Đợi ta hấp thu lực lượng của Linh Bảo, liền có thể đột phá võ hồn cảnh tầng sáu, đến lúc đó ngươi có thể cùng ta giết vào Hứa gia, tự tay lấy đi mạng chó của hai ông cháu, ngươi nếu làm tốt, Tiêu gia sẽ không bạc đãi ngươi, ta cũng sẽ dẫn tiến ngươi đến Thánh Càn võ phủ ngoại tông tu hành."
Sắc mặt của Lãnh Hàn Như lộ ra vẻ vui mừng, thái độ càng khiêm tốn, liên tục gật đầu: " khảo hạch của Thánh Càn võ phủ sắp đến, khi đó ta đương nhiên sẽ giúp Tiêu sư huynh một chút sức lực, chém giết Hứa Lưu Tô như lời ngươi nói, cho hắn biết kết quả đắc tội Tiêu gia."
"Tốt, vậy ngươi liền theo ta vào động, nhìn xem còn có Linh Bảo gì ?"
Tiêu Thiên Lan nhẹ gật đầu.
Hai người một trước một sau biến mất trong huyệt động.
Nơi xa Hứa Lưu Tô nghe được thật sự rõ ràng, đôi mắt không khỏi nhíu lại.
Người trong lời nói này của Tiêu Thiên Lan , không phải là hắn cùng Hứa Thương Sơn à. Ha ha, còn có tên Lãnh Hàn Như này
Xúc tu của Hàn Tông võ phủ cũng thật đúng là vươn ra quá dài đi, thật là thích xen vào việc của người khác.
"Huynh đài, chúng ta bây giờ có lên hay không?"
Vân Thiên Ưng thấy được kết cục đại chiến của bọn họ, cho rằng giờ phút này là ra tay tốt nhất.
"Không." một luồn ánh sáng lạnh lướt qua gương mặt của Hứa Lưu Tô, hắn nhẹ nhàng lắc đầu.
Chiến Hỏa lân tê, hai bọn họ không cần tốn nhiều sức, không chút hao phí chân nguyên.
Hiện tại xuất thủ, dây dưa chiến đấu không ngớt, cũng sợ dẫn tới tội phạm ở Lang Phong lĩnh.
Muốn chơi, nên chơi hơi lớn.
Hứa Lưu Tô đầu ngón tay bắn ra một đạo lưu quang, bàn tay vỗ, lưu quang giữa không trung bịch vỡ nát, một cỗ huyết khí bao phủ ở trên đồng cỏ.
"Ngươi đây là "
Vân Thiên Ưng nhìn trân trân, sau một khắc, nội tâm run lên.
Hắn cũng nhớ kỹ cảnh tượng trước đó bị một đám Linh thú theo đuổi không bỏ.
Ầm ầm long!
Rung động mạnh, dãy núi rung mạnh!
Nơi xa Linh thú liên tiếp liên miên bất tuyệt gào thét nghiêng trời lệch đất
Biển cây lượn quanh lắc lư, không bao lâu, chân nguyên khổng lồ như gió lốc gào thét từ trong rừng thổi tới.
Linh thú trước mắt to to nhỏ nhỏ vô cùng vô tận xuất hiện, liên tiếp mà tới, giống một mảnh hải triều!
Điêu liệt phong lang.
Bạch lang vương.
Đại địa cự hùng.
Huyết ma thằn lằn.
đám chuột Ảnh Thử
Bầu trời còn có vô số phi cầm, chim ưng sắc bén, xoay quanh giữa không trung!
Đều là một ít phi cầm tẩu thú hình thể to lớn!
Giờ phút này, thú hướng che khuất bầu trời, cảnh tượng hùng vĩ chưa từng có!