Dịch : minhmap1088
Hứa Thương Sơn tức giận trợn trắng mắt, liếc liếc mắt đến thi thể Dực Vương, ánh mắt ánh sao lập loè không ngừng: “Tô Nhi, trực tiếp đem thi thể con dơi già này đưa đi Tiêu phủ, phải cho đám người Tiêu gia biết được Hứa gia ta không dễ động tới, đừng nhìn bên ngoài Hứa gia an tĩnh, nếu là có người dám tâm tồn ý xấu, dám động đến mảnh đất Hứa gia, thì nơi đây sẽ thành Huyết Tu La địa ngục!”
Hứa Thương Sơn hiện tại tâm tình rất tốt.
Sau trận chiến này, hắn lại tìm được quân vương chi uy ngày nào!
Hắn thiết tưởng là Hứa gia vào thời giáp hạt, nhân tài chưa kịp sinh ra.
Nhưng hiện tại cháu trai của hắn có được thiên phú nghịch thiên, cần gì lo lắng không người tài bồi?
“Ha ha ha, ông nội uy vũ.”
Khóe mắt Hứa Lưu Tô mang theo quang mang bỡn cợt, câu thứ nhất khóe miệng lại toát nụ cười nguy hiểm: “Tô Nhi cũng sẽ cho bọn họ biết, Tiêu gia hắn thỉnh tới bao nhiêu người đều không sao cả, tới bao nhiêu, chúng ta liền giết bao nhiêu!”
“Ân?”
Hứa Lưu Tô nhẹ nhàng di chuyển, vậy mà phát hiện túi Càn Khôn cùng Tu Di Giới dưới chân.
Túi Càn Khôn có thể cất chứa trăm dặm không gian.
Mà Tu Di Giới lại có thể hóa thành thiên địa một phương.
Hứa Thương Sơn mắt hổ sáng ngời, ánh mắt dừng ở trên túi Càn Khôn, thỏa mãn mỉm cười dung: “Tô Nhi, mau đem chân nguyên thần niệm rót nhập túi Càn Khôn, nhìn xem bên trong có linh bảo gì?”
Hứa Lưu Tô gật đầu.
Dực Vương này nhiều năm chiếm cứ Lang Phong Lĩnh, giết người cướp của.
Nhất định lung lạc không ít tiền tài cùng bảo bối.
Bằng không sao có thể có được loại Thần cấp trữ vật linh bảo này.
“Ta đi!”
Vừa nhìn thấy bên trong, Hứa Lưu Tô sợ ngây người. Chiến lợi phẩm trong Túi Càn Khôn: Tám bình tam phẩm đan dược, hỗn nguyên đan, huyết cốt tán, huyết sinh đan, thông linh bảo đan, thú hồn đan, nguyên long càn khôn đan một quả, tru tâm đan hai quả, chiến minh đan!
Còn có đến một trăm vạn lượng bạc ròng.
Mỗi lần nói ra tên một loại đan dược, Hứa Thương Sơn lại bị chấn kinh một lần.
“Tô Nhi, nếu mà con không phát hiện ra chuyện này đầu tiên, chỉ sợ gia gia cũng khó bảo chiến lợi phẩm này cho toàn Hứa gia, ngươi đã có được thì cố gắng dùng tốt những thứ này.” Hứa Thương Sơn nói.
Hứa Lưu Tô biết rõ những đan dược này đối với Hứa Thương Sơn không có lợi ích gì, sau một lát trầm ngâm, cũng gật gật đầu.
Dực Vương đáng thương.
Cũng không biết nguyên châm dịch bị dùng kế linh miêu tráo Thái Tử (điển tích bao công xử án Quách Què).
Nếu là hắn lập tức dùng chiến minh đan kia mà nói, có thể tăng tu vi nửa cái cảnh giới.
Nói vậy, chỉ sợ hai người Hứa Lưu Tô muốn giết hắn, cũng phải dùng nhiều một ít sức lực.
Hứa Lưu Tô nhíu nhíu mày, chần chờ nhìn về phía Tu Di Giới, nhìn về phía Hứa Thương Sơn hỏi: “Ông nội à, túi Càn Khôn có thể dùng chân nguyên mở ra, nhưng Tu Di Giới này vì sao mở không ra? Hơn nữa Tu Di Giới tựa hồ có một đạo thần niệm phản xung lực lượng, có thể đàn hồi thần niệm của ta.”
Hắn phát hiện mở ra túi Càn Khôn dễ dàng, nhưng Tu Di Giới, dù cho vận dụng thần niệm, cũng rất khó mở ra.
“Có lẽ”
Hứa Thương Sơn cũng chần chờ một lát, nhàn nhạt nói: “Vạn Cương Đại Lục có chức nghiệp gọi là niệm sư, niệm sư có thần niệm cường đại cũng như là luyện khí sư hoặc Luyện Dược Sư. Trong lúc ông nội tòng quân liền gặp được một vị niệm sư, có thể giải khai thần niệm cấm chế. Ngươi trước tiên giữ Tu Di Giới, sau này nếu tìm đến thần niệm sư, nói không chừng có thể phá giải.”
Hứa Lưu Tô buồn bực trầm ngâm: “Cũng còn cách này”
Cùng lúc đó, chủ đường Tiêu gia ánh lửa sáng choang.
Đám người Hứa Bình Thu cùng Tứ đại gia chủ đều là “thôi bôi hoán trản”(1), nét mặt toả sáng.
Bọn họ còn đắm chìm ở bên trong vui sướng khi Hứa Thương Sơn cùng Hứa Lưu Tô bỏ mạng.
Tối nay đối bọn họ tới nói là đáng giá chúc mừng một đêm.
“Ba vị gia chủ.”
Tiêu Bình Hầu say rượu uống chưa đủ đô, khuôn mặt hơi hơi hồng nhuận, xuân phong đắc ý: “Chớ trách bản hầu không nói rõ các ngươi, các ngươi có biết về sau Quy Nguyên thành như thế nào có thể cùng Tiêu gia ta kết minh?”
Hồng Vũ An, thái độ Tô Bỉnh Thêm cùng Lý hỏa vô cùng cung kính: “mời Tiêu hầu ngày nói ra.”
“Ha ha ha ha ha.”
Tiêu Bình Hầu điên cuồng cười to, ánh mắt cố ý vô tình liếc liếc mắt cha con Hứa Bình Thu đang ngồi một góc, lại nhìn về phía Tiêu Như Yên: “Tự nhiên là cho đệ tử các ngươi cùng nữ nhi bản hầu kết làm vợ chồng, cứ như vậy, chúng ta chẳng phải là thông gia. Nếu là thông gia, cần gì lo Tiêu gia ta không che chở gia đình ngươi”
Hồng Vũ An cùng các gia chủ liếc nhau, đều là vui mừng ra mặt.
Đúng vậy, nếu là có thể để tiểu bối trong nhà may mắn được Tiêu Như Yên yêu mến.
Bọn họ gì cần gì lo không cùng Tiêu gia sau này quật khởi thành quái vật khổng lồ.
Chỉ cần có thể bồi dưỡng ra đệ tử ưu tú, tiến vào võ phủ tu luyện, địa vị của bọn họ ở Quy Nguyên thành sẽ nước lên thuyền lên!
(1) Thôi bôi hoán trản: thành ngữ này có hàm ý sâu sắc, tức tôi không chê chén rượu của bạn bẩn, chén rượu bạn đã dùng tôi cũng có thể dùng, chén rượu tôi đã dùng bạn cũng dùng được. Nhà văn Mạc Ngôn cảm khái rằng, hành vi “Thôi bôi hoán trản” bắt nguồn từ Trung Quốc này hiện đã không tồn tại ở Trung Quốc, nhưng lại được bảo tồn ở nước láng giềng hữu nghị.