Dịch giả: minhmap1088
Từ hứa phủ sau một cây đại thụ hẻo lánh.
thân hình Hứa Thương Sơn khó có thể lay động kim quang bạo phá, từng trận mắt hổ uy nghiêm, ánh mắt tràn ngập ánh lửa dừng ở trên hư ảnh thật lớn của dơi đen.
Trên người hắn khoác áo giáp sáng lấp dưới anh mặt trời, nắm chặt một thanh hỏa viêm đao ánh ra ngọn lửa nuốt trọn thiên địa, biển lửa bập bùng nổi giận.
Cuồng nhiệt bá đạo!
Đao dài nửa trượng, phát ra hơi thở nóng rực, dường như lưỡi dao ngưng tụ ánh mặt trời nóng bỏng, kim ô tảng sáng, đêm tối quỷ mị đột nhiên bị chiếu rọi thành quang mang vạn trượng!
Răng rắc!
“Nhận lấy cái chết!”
Hứa Thương Sơn một đao chém xuống, ánh đao tựa nhừ hằng hà sa số hỏa tinh, hóa thành đao mang hỏa diễm thẳng tắp mạnh mẽ mà tiến tới!
“Hứa Thương Sơn!”
Dực Vương vô cùng chấn động, sóng nhiệt như nước, quả thực đem hắn đặt mình bên trong vạn trượng biển lửa, đặc biệt là đao mang tới gần, cảm giác sợ hãi đột nhiên sinh ra!
Dực Vương không kịp tru sát Hứa Lưu Tô, hai cánh dơi đột nhiên khép lại, đem bao trọn người hắn bên trong, chùm tia sáng huyền hắc liều chết chống đỡ đao mang liệt dương!
Phanh nhiên!
Xu thế đao mang không giảm, chỉ bằng vào một kích tức giận của Hứa Thương Sơn, liền có thể thây phơi ngàn dặm!
Đặc biệt là độc tố Hứa Thương Sơn đã bị áp chế, một đao hiện tại ước chừng bổ ra tu vi Huyết Nhiên Cảnh tầng 8 đỉnh phong!
“A ——!”
Âm thanh Dực Vương tru thảm lên một tiếng, thân hình quỷ mị như con diều bị cắt đứt chật vật mà lùi lại, nhưng mà lực phản chấn thật lớn lại làm hắn khổ không nói nổi, từ cánh chim truyền đến, chấn thương kinh mạch, ngao ngao ngao ngao ngao cuồng khiếu bay ra, trên mặt đất hiện ra quỹ đạo dữ tợn, cuối cùng thống khổ mà đánh vào góc trên vách tường phủ trạch!
Ầm vang!
Tường đồng vách sắt dập nát nổ tung, sập thành phế tích
“Tô Nhi, ngươi không sao chứ.”
Hứa Thương Sơn vội vàng nâng dậy Hứa Lưu Tô, sắc mặt dung nhan già nua tràn đầy lo lắng: “Ngươi bị trọng thương, đem hắn giao cho gia gia là xong!”
Kỳ thật Hứa Thương Sơn vẫn luôn trốn ở một bên âm thầm quan sát.
Ở thời điểm Dực Vương giết tới Hứa gia, hắn liền chuẩn bị tốt một trận tử chiến.
Nhưng mà.
Làm hắn không nghĩ tới chính là, hắn lại chính mắt thấy một màn suốt đời khó quên.
Thương ảnh màu lam.
Thật võ chi ý.
Lửa cháy hư không.
Còn có thân pháp lôi đình kia.
Hứa Thương Sơn mộng bức(1)!
Đây vẫn là Hứa Lưu Tô sao?
Là Hứa Thương Sơn cháu hắn sao?
Xác định không phải thần tử nào chuyển thế sao?
“Ông nội ngài yên tâm đi, ta không có việc gì. Bất quá với ngày gia uy trong nhà, ngài đành lòng xem diễn đến khi nào a.”
Hứa Lưu Tô bĩu môi bất đắc dĩ, thập phần buồn rầu: “Ngài có biết, trễ thêm một giây, Tô Nhi đã có thể cùng làm mai Địa Tạng Vương Bồ Tát hay không vậy hả.”
“Địa Tạng Vương Bồ Tát? Đó là cái gì?”
Hứa Thương Sơn ngẩn ra, chợt ngượng ngùng cười: “Cũng không phải là ông nội thích xem diễn, mấu chốt là tiểu tử ngươi giấu dốt vậy mà đều lừa đến cả ta. Ngươi cùng hắn chiến đấu thật sự quá xuất sắc, ngay cả ta đều không đành lòng ra tay, Tô Nhi, mấy ngày nay đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, sao có thể”
Không nói đến Hứa Lưu Tô tiến bộ tu vi vượt bậc.
Chỉ là trước mắt đủ loại thần thông, đều làm người khó hiểu.
Lời còn chưa dứt, Hứa Lưu Tô vẫy vẫy tay, ánh mắt liếc liếc một cái Dực Vương ở nơi xa đang chật vật bất kham, đạm đạm cười: “Gia gia, hiện tại không phải thời điểm nói mấy chuyện này, chờ làm thịt tên súc sinh này, rồi ta chậm rãi nói cho ngươi.”
“Tốt.”
Hứa Thương Sơn nhấc lên chiến đao, thiết khu phát ra một cổ sát phạt chi khí, như mãnh hổ xuống núi, nhằm hướng Dực Vương chậm rãi đi đến.
Lúc này.
Dực Vương quần áo vỡ vụn, đầu óc quay cuồng, cả người đau nhức. Hứa Thương Sơn một đao chặt đứt một cái cánh dơi của hắn, máu đen thành dòng, cực kỳ chật vật.
Hắn bỗng nhiên bừng tỉnh, phát hiện hành động tối nay hắn quên mất một thứ quan trọng.
Lực chú ý của hắn, hoàn toàn bị Hứa Lưu Tô hấp dẫn, vậy mà đem nhân vật Hứa Thương Sơn này vứt chi sau đầu.
Quên đến gắt gao.
Đây cũng đúng là sách lược của Hứa Lưu Tô.
Hứa Lưu Tô biết, Dực Vương nhất định cho rằng, tru sát chính mình, dễ như trở bàn tay.
Nhưng, thực lực Hứa Lưu Tô, cùng linh bảo hắn đem ra lại làm Dực Vương có điều coi trọng.
Sau vài hiệp giao thủ bên ngoài, hắn trọng thương Dực Vương.
Tích lũy từng chút, cuối cùng đem lực chú ý của hắn toàn bộ kéo đến trên người mình.
Tìm đúng thời cơ, làm Hứa Thương Sơn cho hắn một kích đau kịch liệt!
“Thằng nhãi ranh”
Đồng tử con mắt của Dực Vương màu đỏ tươi co chặt, phát hiện Hứa Lưu Tô tươi cười ma mảnh, rốt cuộc hiểu được, khóe miệng nói ra lời nói ngoan độc: “Ngươi, ngươi vậy mà dám âm ta!”
(1)mộng bức: ngạc nhiên đến ngây ngốc.