“Kí Chủ: Trương Ngọc Thanh”.
“Tuổi: 8”.
“Kỹ năng: Kim Quang Chú, Thanh Tâm Chú”. “Khí:...”
“Khí đặc thù: Tiên Thiên sát khí”.
Giao diện hệ thống của Trương Ngọc Thanh vẫn khá đơn giản, chỉ trong có một vài mục mà thôi. Hơn nữa lượng khí của hắn đã đạt đến 85 ngàn. Trương Ngọc Thanh cũng không biết khái niệm lượng khí 85 ngàn là như thế nào, hắn chỉ biết, trong cơ thể của mình có vô số khí, dùng mãi không cạn kiệt.
Tiếp theo đó là khí đặc thù, cũng chính là Tiên Thiên sát khí của Trương Ngọc Thanh.
Hắn từng nghe nói đến Tiên Thiên nhất khí, nhưng chưa hề nghe qua Tiên Thiên sát khí, chẳng lẽ thứ này cũng là bàn tay vàng của hắn? Nhưng mà bàn tay vàng này đòi hỏi hắn thỉnh thoảng phải dùng đến Kim Quang Chú để áp chế... Vậy thứ này mà là bàn tay vàng gì chứ?
Sau khi rửa mặt xong, Trương Ngọc Thanh khoác lên mình một bộ đạo bào màu đen rộng thùng thình. Quanh đạo bào được khảm nạm hoa văn bằng tơ vàng, toát lên khí phách to lớn cùng sự tôn quý bất phàm. Trên thực tế, tiền nhang đèn hàng năm của Long Hổ Sơn vốn là một con số không thể khinh thường...
Trương Ngọc Thanh ăn vận chỉnh †ề, rồi nhanh chân đi đến diễn võ trường...
Cùng lúc đó, bên kia, Lão Thiên Sư đang gặp một người bạn lâu năm, đó cũng là một ông lão có thân hình cường tráng, tóc điểm hoa râm. Có điều, người này không giống với Lão Thiên Sư ở chỗ, Lão Thiên Sư thích mặc đạo bào, còn ông lão này lại mặc một thân âu phục được cắt may vừa vặn.
Hơn nữa, có thể nhìn ra được ông lão này có vóc người cực kỳ cường tráng.
Vị này chính là “Tứ gia” đương thời, một trong Lục gia gia chủ, Lục Cẩn. Danh xưng: Nhất Sinh Vô Hạ.
Ông lão Lục Cẩn này cũng là một nhân vật truyền kỳ, là truyền nhân duy nhất của Tam Nhất môn và là truyền nhân duy. nhất của Bát Kỳ Vỹ đứng đầu Thông Thiên Lục.
Lão Thiên Sư từng đánh giá về Lục Cẩn thế này: “Ái dục kỳ sinh, thống dục kỳ tử”.
Có nghĩa là lão Lục Cẩn có phần mềm yếu đối với việc phân rõ phải trái, nhưng trong chuyện tình cảm lại quá mức kiên cường, đây cũng chính là nhược điểm của ông ta...
Lục Cẩn nhấp một ngụm trà, hỏi Lão Thiên Sư: “Lão Thiên Sư, Linh Ngọc không phải là đệ tử đóng cửa của ông sao? Sao. lại thu thêm đệ tử nữa vật?”
Lão Thiên Sư liếc nhìn Lục Cẩn: “Ông Lục, hình như hôm nay ông không đến một mình, đúng không?”
Lục Cẩn cười đáp: “Ha ha ha, ta dẫn theo cháu gái bảo bối của ta, Linh Lung, cùng đến!”
Lão Thiên Sư híp mắt nhìn ông ta: “Linh Lung? Không phải con bé bái nhập Toàn Chân à?”
Lục Cẩn vừa cười vừa nói: “Sao hả? Đến Toàn Chân thì không được về à? Vừa khéo ta nghe đồn tên lỗ mũi trâu nhà ông vừa thu một đồ đệ, nên muốn đến nhìn xem rốt cuộc là dạng người gì mà khiến ông phá lệ nhận đệ tử mới!”
Lão Thiên Sư: “...."
Lão Thiên Sư không khỏi nhíu mày, cái lão hồ ly này chắc chắn không có ý gì tốt đây mà! Lão Thiên Sư nói: “Ông Lục à, đừng nói là ông đánh không lại ta cho nên để cháu ngoại gái của ông đến đánh bại đệ tử của ta nhé?”
Lục Cẩn đỏ mặt. Tiêu rồi, Lão Thiên Sư đã đoán đúng ý định của ông ta, nhưng ông ta quyết sẽ không thừa nhận.
“Sao có thể chứ? Ta là người nhỏ mọn vậy à?”
Lão Thiên Sư nhìn chằm chằm vào Lục Cẩn, nhìn đến nỗi Lục Cẩn có hơi hoảng hốt.
Kế đó, ông ta chợt cười phá lên: “Ha ha ha, thôi được rồi, cứ để tiểu đồ đệ này của ta lĩnh giáo cao chiêu của Toàn Chân xem saol”
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng Lão Thiên Sư lại như mở cờ trong bụng. Bởi vì vài ngày trước, Trương Ngọc Thanh đã từng đến tìm ông ta, nhờ ông ta trừ đi sát khí trong người mình. Tuy nhiên, Lão Thiên Sư không làm được, cũng từ đó, ông ta chợt phát hiện thoạt nhìn Trương Ngọc Thanh có vẻ rất lười nhác, nhưng lượng khí trong cơ thể hắn lại rất hùng hậu.
Nói thế nào nhỉ, gần như có thể so sánh với ông ta... Ấy, quên, không đúng, gần như có thể so sánh với một phần mười khí của ông ta.
Quan trọng hơn nữa chính là Trương Ngọc Thanh chỉ mới luyện khí có một tháng thôi. Một tháng mà đã có được tiến triển khủng bố như vậy rồi... Nếu không phải biết rõ lai lịch thấp kém của Trương Ngọc Thanh, có lẽ Lão Thiên Sư đã cho rằng hẳn là Tiên Thiên dị nhân. Tuy nhiên, hắn thật sự là Hậu Thiên dị nhân, chỉ riêng việc hắn sở hữu lượng khí mạnh mẽ và khủng bố như vậy, cũng đủ để chứng minh một việc, hắn và Long Hổ Sơn có duyên.
Lão Thiên Sư cười thầm.
Lục Cẩn nhướng mày: “Lão Thiên Sư, ông đang cười gì vậy?”
Lão Thiên Sư vội thu hồi nụ cười, nói: “Không có gì, đi thôi, cùng ta đi ra sân...”
Bên kia, gần như tất cả đệ tử của Lão Thiên Sư đều xếp hàng bên ngoài xem Trương Ngọc Thanh. Giám khảo lần này là Vinh Sơn, đệ tử thứ chín của Lão Thiên Sư và cũng là người... đưa Trương Ngọc Thanh lên núi.
Lão Thiên Sư theo sau Điền Tấn Trung, Lục Cẩn theo sau Lão Thiên Sư, các đệ tử vừa nhìn thấy liền cúi đầu hành lễ với ba người họ: “Sư phụ, Điền sư thúc, Lục tiền bối, các vị đã đến”.
Lão Thiên Sư ngồi vào vị trí của mình, các đệ tử của ông ta cũng nhanh chóng ngồi xuống. Đại đệ tử Trương Càn Hạc, Nhị đệ tử Đổng Anh, Tam đệ tử Lương Hữu Dịch, Tứ đệ tử Triệu Hoán Kim, Ngũ đệ tử Tiền Đại Hổ, Lục đệ tử Hoắc Dự Nam, Thất đệ tử không có tên, Bát đệ tử Lương Phú Quốc, Cửu đệ tử Vinh Sơn, cũng là giám khảo ngày hôm nay, Thập đệ tử và cũng là đệ tử đóng cửa, Trương Linh Ngọc. Cuối cùng là đệ tử ký danh của Lão Thiên Sư, Trương Ngọc Thanh...
Trương Ngọc Thanh và Vinh Sơn cùng đứng trên diễn võ trường, hẳn mặc một thân đạo bào màu đen rộng thùng thình, tuổi nhỏ nhưng đã toát lên vẻ anh tuấn, lãng tử. Ngoại trừ các đệ tử của phủ Thiên Sư, trên khán đài còn có hai bóng người. Một tên nhóc tóc đen, hơi xoăn, mắt thâm quầng, thoạt nhìn cứ như bị thận hư vậy, nhưng trông tuổi hẳn ta còn khá nhỏ, nên không thể nào bị thận hư được. Còn lại là một cô bé có mái tóc dài màu hồng, bồng bềnh như lụa, thoạt nhìn tầm tuổi Trương Ngọc Thanh, phấn điêu ngọc mài, trông vô cùng đáng yêu.
Hai người này chính là chắt gái Lục Linh Lung và chắt trai Lục Lâm của Lục Cẩn.
Lục Linh Lung nhoài người trên lan can, quan sát thiếu niên đứng giữa diễn võ trường, nói: “Người này thật đẹp!”
Lục Lâm hùng hổ đáp: “Linh Lung, ta đề nghị muội nên đi khám mắt đi, cái tên đó mà đẹp à? Nào được 1/10 của huynh chứ?”
Trương Linh Ngọc liếc nhìn Lục Lâm, sau đó lại quay sang tiếp tục quan sát diễn võ trường.
Với tư cách là giám khảo, Vinh Sơn nhìn Trương Ngọc Thanh. Hản ta không quan tâm thân phận thấp kém của Trương Ngọc Thanh, hẳn ta chỉ biết tên nhóc này là đệ tử của mình. Trước khi nhận trọng trách làm giám khảo, Đại sư huynh từng nói với Vinh Sơn: “Ta rất thích Ngọc Thanh!”
Nhị sư tỷ, Tam sư huynh, Tứ sư huynh, Ngũ sư huynh, Lục. sư tỷ... còn có Linh Ngọc đều nói bóng nói gió với Vinh Sơn rắng hãy nhường Ngọc Thanh một chút. Hắn đã gia nhập Long Hổ Sơn, vậy chính là người một nhà, nào có chuyện đi đối phó với người nhà mình chứ?
Vinh Sơn hiểu rõ điều này. Nhưng cái tên Trương Ngọc. Thanh này lại quá mức lười biếng. Ngày ngày chỉ biết phơi nắng, không chịu tu luyện...
Vinh Sơn thầm nghĩ, mục tiêu kiểm tra ngày hôm nay chính là Trương Ngọc Thanh có thể dùng khí ép hắn ta lui một bước, chỉ cần như thế đã xem như thông qua.
Sau này lại khuyên Trương Ngọc Thanh siêng năng tu luyện là được. m, cứ thế mà làm!
Ánh mắt Vinh Sơn dần trở nên kiêng định, cứ như đang gánh trên lưng trọng trách to lớn nào đó...