Sau khi bị đánh một trận, ba anh em Thiên Tân Vệ Tiểu Đào Viên đã ngoan ngoãn hơn nhiều. Lúc này, Trương Ngọc Thanh ngồi trên chiếc ghế dựa sau đó ba anh em Thiên Tân Vệ Tiểu Đào Viên thì cẩn thận đứng ở phía sau lưng Trương Ngọc Thanh. Trương Tài cười nịnh nọt xoa xoa bàn tay nhưng lại rơi ra một đống bụi đen: “Đạo gia sao lại đến địa giới Thiên Tân của bọn em vậy?”.
Trương Ngọc Thanh nói: “Làm sao, tôi không được đến đây à?”.
Mặt Trương Tài biến sắc nói: “Không, chúng em không có ý này, ý của chúng em là, anh đến đây sao không nói trước cho chúng em một tiếng, để chúng em làm tròn phép tắc của địa chủ ở đây...”
Cùng lúc đó, Tổng bộ Hoa Bắc Chỗ Nào Cũng Thông. Từ 'Tam và Từ Tứ đang tranh chấp xem rốt cuộc là bộ thủy thủ đẹp hay là đồng phục OL mới là vị thần vĩnh viễn. Nhưng mà, đúng vào lúc này, giữa bầu trời có một tiếng sét nổ ra. Từ Tứ ngáp dài nhìn ra bầu trời bên ngoài nói: “Sắp mưa rồi à?”.
Từ Tam đỡ gọng kính: “Sao thế được?”. “Vậy vì sao lại có sấm?”.
Bỗng nhiên Từ Tam và Từ Tứ cùng nhìn nhau, bởi vì tiếng sấm sét vừa rồi, bọn họ có thể cảm nhận được sự chuyển động của một lượng Khí lớn. Nhất là loại năng lực Niệm lực của Từ Tam.
Từ Tứ nói: “Tam Nhi, đưa theo Bảo Nhi đi xem đã xảy ra chuyện gì!?”
“Đợi chút, tôi đi với cậu!”...
Trương Ngọc Thanh bên này đang định hỏi xem tổng bộ Chỗ Nào Cũng Thông ở đâu, nhưng mà Trương Ngọc Thanh lại nhìn về phía xa xa, có vẻ như bây giờ không cần phải hỏi nữa, vì hản nhìn thấy một chiếc xe hàng đang đi đến đây, trên thân xe viết “Vận chuyển Chỗ Nào Cũng Thông”.
Xe hàng dừng trước mặt tất cả mọi người, Từ Tứ bước xuống khỏi xe, sau đó nhíu mày nhìn một đám Dị nhân đang tụ tập quát: “Mấy người tụ tập hết ở đây làm gì gì, muốn tạo phản à!?”.
“Đúng vậy đúng vậy, muốn tạo phản hải?”
Đúng vào lúc này, một cô gái ăn mặc lôi thôi xuất hiện ở bên cạnh của Từ Tứ: “Anh bốn! Chị Bảo Nhi! Nghe chúng em giải thích đã”.
Nhưng Từ Tứ lại nói: “Giải thích cái rắm, mẹ nó, nhanh cái chân lên, tự leo lên xe, đừng để tôi phải dùng đến vũ lực! Ngày nào cũng chỉ biết gây phiền phức cho chúng tôi”.
Sắc mặt Trương Tài trông vô cùng khó coi, hẳn ta nói với Trương Ngọc Thanh: “Đạo gia, yên tâm đi, ba anh em chúng em đi lô cốt dưới lòng đất như về nhà ấy, bên trong đó rất an toàn, nhiều nhất là nhốt chúng em ba ngày thôi”.
Nhưng mà, Từ Tứ lại nhìn vào Trương Ngọc Thanh nói: “Cậu, ở lại! Những người khác, lên xe!”.
Trương Ngọc Thanh ở lại. Sau đó đám đông Dị nhân bị đưa đi. Từ Tứ đưa một điếu thuốc cho Trương Ngọc Thanh: “Làm một điếu?”.
Trương Ngọc Thanh lắc đầu: “Tôi không ăn cái này”.
Sau đó, Từ Tứ và Trương Ngọc Thanh nói chuyện với nhau, tiếp đó cô gái ăn mặc lôi thôi Phùng Bảo Bảo liền đi theo sát sau lưng hai người. Từ Tứ nói: “Đậu Nhạc gửi tin cho tối rồi, nói với tôi là cao đồ của Long Hổ Sơn sắp đến Hoa Bắc của chúng tôi, sau đó, tôi vừa rồi nhìn thấy tia sét kia thì biết ngay rất có khả năng là anh đã đến. Nói đi, vì sao lại sử dụng Lôi Pháp ở ngay giữa quảng trường đông người?”.
Trương Ngọc Thanh nói: “Xung quanh không hề có những người khác, sau đó đám Dị nhân kia lại muốn gây phiền phức cho tôi, tôi bị uy hϊếp”.
Từ Tứ cảm thấy đau đầu: “Không có lần saul”.
Đối mặt với Trương Ngọc Thanh, tình báo mà Đậu Nhạc đưa cho hẳn ta là, còn mạnh hơn rất nhiều so với Nhân viên Bán thời gian! Hơn nữa còn có rủi ro mất khống chế. Đối với người như vậy, Từ Tứ đương nhiên không thể áp dụng thủ đoạn thông thường. Đối phó với Dị nhân như vậy, nhất định phải... dịu dàng!
Nhưng mà đúng vào lúc này, Trương Ngọc Thanh lại nghe thấy có âm thanh leng keng leng keng vang lên, hản quay đầu lại nhìn, từ trong ống tay áo của Phùng Bảo Bảo có một con dao găm rơi ra ngoài.
Trương Ngọc Thanh:...
Từ Tứ: “Ha ha ha, con gái mang theo dao găm bên người để phòng thân cũng là hợp lý mà đúng không?”
Lúc Phùng Bảo Bảo đi nhặt con dao găm, một cái cờ-lê cũng rơi ra khỏi túi quần sau của cô ta.
Trương Ngọc Thanh:...
Từ Từ khóe miệng giần giật: “Con gái mang theo dao găm và cờ-lê bên người để phòng thân cũng là hợp lý nhỉ?”.
Trương Ngọc Thanh: “Vốn dĩ không hợp lý, nhưng ở chỗ mấy người thì hợp lý”.
Trương Ngọc Thanh là cao đồ của Long Hổ Sơn, mà mối quan hệ giữa Long Hổ Sơn với công ty từ trước đến giờ vẫn rất tốt, cho nên Từ Tứ đương nhiên sẽ cho Trương Ngọc Thanh một đãi ngộ tốt. Nơi ở, là khách sạn năm sao, công ty thanh †oán. Ăn uống, là sơn hào hải vị, công ty thanh toán.
Buổi tối, sau khi Trương Ngọc Thanh tắm táp xong xuôi, nằm trên giường nghỉ, nhàm chán lôi điện thoại ra nghịch. Bỗng nhiên lại thấy mình có một thông báo lời mời kết bạn Sau khi Trương Ngọc Thanh mở thông báo ra, người bạn này không có nickname, ảnh avatar là một cái Emoji màu vàng lè lưỡi. Nội dung lời mời kết bạn là: Tôi đang bị truy sát, wechat chuyển khoản cho tôi 500, đợi sau khi thoát khỏi cảnh khó khăn sẽ trả lại anh 5000. Trương Ngọc Thanh cảm thấy nực cười nên không chấp nhận lời mời kết bạn. Nhưng một giây sau, màn hình điện thoại của Trương Ngọc Thanh liền biến thành giao diện chat với cô ta. Trương Ngọc Thanh hơi ngây người, mình add cô ta lúc nào vậy. Nhưng mà đối phương đã gửi thẳng tin nhản đến: “Anh là đạo sĩ Long Hổ Sơn đúng không?”.
Trương Ngọc Thanh đáp: “Đúng thì sao, cô rốt cuộc muốn làm gì?”.
“Tôi hy vọng anh có thể giúp tôi, tôi thực sự gặp phải khó khăn!”
“Tôi vì sao phải giúp cô?”.
“Bố tôi nói, hành tẩu giang hồ, trừ người của công ty là có thể tin tưởng được ra, người khác không thể tin, nếu bät buộc phải tìm được người đáng tin cậy, vậy thì tin Long Hổ Sơn, dù gì cũng là nơi đứng đầu của đạo gia”.
Trương Ngọc Thanh nhíu mày gửi tin nhắn: “Vậy cô đi tìm công ty ấy, tìm tôi làm gì? Còn nữa, tôi không biết cô là ai, cho. nên cũng sẽ không giúp cô!”.
“Đừng mà đừng mà, chẳng lẽ anh muốn nhìn thấy một thiếu nữ đang độ xuân thì phải hương tiêu ngọc vẫn hay sao? (*/œ``3).....Phía sau còn gửi thêm một cái icon.
Trương Ngọc Thanh: “Nói, cô rốt cuộc muốn làm gì, nếu không tôi xóa nick”.
“Đừng mà đừng mà, đợi tôi chút”.
Chốc lát sau, cô ta lại gửi qua một tin nhản nói qua camera của anh đã nhìn thấy gương mặt anh rồi, anh chính là đạo sĩ của Long Hổ Sơn. Năm nay 18 tuổi, 8 tuổi gia nhập Long Hổ Sơn, sư thừa Trương Chỉ Duy, trước mắt biết sử dụng Lôi Pháp, Kim Quang Chú, Thanh Tâm Chú, thực lực cực mạnh
Trương Ngọc Thanh đọc tin nhản mà cô ta gửi đến, cảm thấy da đầu mình tê rần, tại sao cô ta lại biết được thông tin của mình, mà còn không sai lệch gì, chẳng lẽ là đã lên kế hoạch từ lâu?! Trương Ngọc Thanh hỏi: “Cô rốt cuộc là ai?!”
Hồi lâu sau, bên kia lại trả lời tin nhắn: “Thông tin của anh không khó để tra được, mặc dù là văn kiện bảo mật của khu vực Hoa Đông, nhưng rất dễ bị phá khóa, quan trọng nhất chính là, tôi đã biết thông tin của anh, tôi cũng sẽ nói cho anh tình hình của tôi, sau đó anh lại quyết định có giúp tôi hay. không!".
Trương Ngọc Thanh không trả lời. Bên kia lại gửi một tin nhắn mang tính thăm dò: “Anh có biết... Đại La Động Quan không?”